Editor: Sophie
Beta: Sophie
Tối đó hai người nằm trên giường ngủ. Giường của Phí Bạc Lâm kê sát tường, Ôn Phục nằm ở phía trong.
Trên tường có một bệ cửa sổ, tối nay cửa khép hờ, gió đêm khe khẽ luồn vào qua khe hở.
Ôn Phục nằm trên đệm điện ấm áp, bên trên đắp hai lớp chăn, phần cổ còn được Phí Bạc Lâm cẩn thận kéo chăn che kín.
Cậu lặng lẽ gối đầu nằm đó, để mặc luồng gió lạnh không đủ mạnh đến mức buộc mình phải đứng dậy đóng cửa sổ, chỉ hết lần này đến lần khác thổi tung tấm rèm.
Ôn Phục cảm thấy rất mơ hồ. Mới chỉ một tuần thôi, vậy mà cuộc sống không nhà cửa, ngủ trong những căn nhà cũ ẩm ướt, mốc meo dường như đã trở thành chuyện của rất lâu về trước.
Cậu trở mình, nghiêng người nhìn ra phía ngoài vừa hay nhìn thấy gương mặt đang say giấc của Phí Bạc Lâm.
Tư thế ngủ của anh rất ngay ngắn và yên tĩnh, nhịp thở đều đặn.
Anh nằm ngửa, đầu đặt giữa gối, hai tay trong chăn cũng xếp gọn gàng trên người, cứ như thể đã được rèn giũa từ nhỏ để trở nên khuôn phép.
Ôn Phục nhìn thêm một lúc rồi lại trở mình. Lần này cậu nằm sấp trong chăn, hai tay duỗi ra đặt lên gối, gối đầu xuống đó, không chớp mắt nhìn Phí Bạc Lâm.
Phí Bạc Lâm đã bị hành động của cậu đánh thức từ lâu.
Khi Ôn Phục trở mình lần đầu, anh không lên tiếng mà chỉ định ngủ lại. Vừa định chìm vào giấc ngủ thì Ôn Phục lại "soạt soạt" trở mình lần thứ hai.
Phí Bạc Lâm nhẹ nhàng thở dài một tiếng, đang định mở lời hỏi cậu sao không ngủ thì bỗng nghe Ôn Phục gọi: "Anh Bạc Lâm."
Phí Bạc Lâm: !!!
Anh giật mình tỉnh giấc, đột ngột mở mắt và ngẩng đầu lên: "Nói gì đó?!"
Ôn Phục chưa kịp mở lời, anh lại ra vẻ nghiêm trọng hỏi: "Sao cậu lại gọi tôi như vậy?"
Cứ như thể anh vừa trải qua một cú sốc lớn.
Ôn Phục vẫn bình thản nhìn Phí Bạc Lâm, trong ánh mắt yên lặng thoáng qua nét nghi hoặc: "Không phải chính cậu bảo tôi gọi như thế sao?"
Phí Bạc Lâm nghẹn lại nơi cổ họng. Đúng là anh từng bảo cậu gọi mình là "anh"... nhưng tuyệt đối không phải theo cái kiểu này.
Phí Bạc Lâm đành bỏ cuộc, lùi về gối ổn định cảm xúc rồi hỏi: "Sao đột nhiên lại gọi anh?"
Ánh mắt Ôn Phục lướt xuống từ mặt anh đến ngực, nhìn chằm chằm vào đó một lúc lâu,\ rồi thăm dò hỏi: "Cái tấm thẻ Phật đó là của cậu hả?"
"Cái này hả?"
Phí Bạc Lâm nghe vậy, đưa tay sờ lên ngực mình qua lớp áo ngủ, v**t v* góc bị mẻ của tấm thẻ Phật, giọng nói trở nên trầm xuống: "Là... di vật của mẹ tôi."
Đó là thứ cuối cùng mà mẹ anh để lại cho anh trước khi qua đời. Mẹ của Phí Bạc Lâm họ Lâm, tên là Lâm Viễn Nghi.
Năm anh mười ba tuổi, Lâm Viễn Nghi vì làm việc quá sức mà cơ thể suy nhược, sụt cân rất nhanh. Sau đó đi khám bà được chẩn đoán mắc bệnh ung thư máu.
Điều trị trong bệnh viện hơn một năm Lâm Viễn Nghi gầy đến mức không đủ 30 kg.
Phí Bạc Lâm cầm mười mấy vạn tệ cuối cùng bà để lại cho anh để đi học chuyển bà đến bệnh viện tốt nhất ở trung tâm tỉnh.
Chi phí điều trị ở ICU mỗi ngày không dưới mười vạn tệ. Khi rơi vào bước đường cùng, anh muốn tìm cha mình để vay tiền nhưng Lâm Viễn Nghi không đồng ý.
Cha và mẹ của Phí Bạc Lâm khi còn trẻ cùng nhau khởi nghiệp, bắt đầu từ một quán ăn nhỏ ở tỉnh lỵ, dần dần trở thành thương hiệu ẩm thực lớn nhất toàn tỉnh. Sau này công ty chuyển sang kinh doanh chế biến thực phẩm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!