*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Sophie
Beta: Sophie
Sáng ngày thứ hai của Đại hội thể thao là nội dung chạy 1000m nam. Ôn Phục không phụ sự kỳ vọng, từ vạch xuất phát đến vạch đích đã bỏ xa người thứ hai tận 300m, lập kỷ lục mới với thành tích 2 phút 50 giây.
Nửa lớp 6 kéo nhau vào sân bóng, vừa chạy vòng vòng theo cậu vừa hò reo cổ vũ. Tạ Nhất Ninh biết mình không thể đuổi kịp nên mỗi nửa vòng lại băng ngang sân sang bên kia, hô vang tên Ôn Phục.
Các lớp khác và thí sinh cùng nhóm đều thấy như bị lớp 6 "áp đảo khí thế", mà nhìn kết quả thì quả thực đúng là vậy.
Sau khi Ôn Phục về đích, hơn chục người trong lớp vẫn còn đứng đợi cậu ở phía trước.
Họ nghĩ rằng cậu sẽ thở hổn hển, cần được dìu và tiếp nước, nhưng không ngờ rằng sau khi bước qua vạch đích cậu liền giảm tốc độ, không muốn lãng phí thêm bất kỳ chút sức lực nào.
Cậu bước tới nhận lon nước tăng lực Tạ Nhất Ninh chuẩn bị sẵn, khẽ nói một tiếng "cảm ơn" rồi thản nhiên rời đi, trông chẳng khác nào vừa tản bộ sau bữa cơm.
Khi đi ngang qua nhóm người này, Ôn Phục còn lén lút liếc mắt nhìn họ một cái.
Trước đó, cậu chưa từng tham gia bất kỳ hoạt động tập thể nào nên không hiểu vì sao nhiều bạn học lại đứng ở vạch đích để làm gì.
Mèo con tò mò nhưng mèo con không hỏi, mèo con tôn trọng và rời đi.
Để lại nhóm bạn cùng lớp đứng sững sờ trong gió.
Tạ Nhất Ninh nhanh trí, sau vài giây ngỡ ngàng, cô quay lại cười trừ với mọi người: "Thôi mọi người, Đồ Rê Mí nó vậy đó, nó ngại thôi, mọi người về nghỉ đi."
Mọi người im lặng đầy lúng túng khoảng hai giây, trong đám đông có ai đó lẩm bẩm: "Đồ Rê Mí gì chứ, nhìn cái vẻ của người ta kìa, cậu ấy có thích chúng ta gọi như vậy đâu."
"Đúng đó."
"Người ta kiêu ngạo lắm."
"Phá kỷ lục trường thì ghê gớm lắm à."
"Mắt mũi mọc cả lên trời rồi."
...
Tạ Nhất Ninh nghe thấy những lời đó liền bực mình, cô xắn tay áo lên túm lấy một người điển hình trong đám đông: "Trương Thành Phong, đừng tưởng là bịt mũi lại thì tôi không nghe ra giọng điệu mỉa mai của cậu đâu nhé."
Nói xong cô liếc qua vài nam sinh vừa hùa theo, tất cả đều là những người lười biếng trong lớp.
Cô lập tức lớn tiếng không nể nang ai cả: "Giải tán đi, người ta chỉ muốn về lớp sớm thôi. Lúc đăng ký tham gia thì không thấy đâu, lúc lấy nước lấy áo cũng chẳng thấy ai đến giúp, chỉ giỏi lèm bèm.
Mấy bạn nữ làm hết việc rồi còn chẳng than phiền nhiều như mấy cậu đâu đấy. Mấy cậu đúng là đồ lắm mồm.
Không nghe thấy Ôn Phục vừa nói cảm ơn à? Hay là phải dập đầu lạy các cậu ba cái mới vừa lòng? Dù người ta có kiêu ngạo thì sao? Cậu mà phá được kỷ lục trường thì cậu cũng kiêu ngạo thôi! Tôi bảo cậu đi nghỉ là nể mặt cậu rồi đấy, đừng có mà ở đây giở thói."
Tô Hạo Nhiên vừa thi nhảy cao xong trở về, từ xa đã nghe thấy Tạ Nhất Ninh đang mắng người.
Một nhóm nam sinh đứng đối diện, ai cũng muốn đi nhưng không dám, sắc mặt trông không được tốt lắm.
Hắn đi đôi giày Marine chuyên dụng để nhảy cao, tay cầm chiếc áo khoác bông Prada màu đen. Vì vừa thi xong nên lười mặc áo khoác, hắn gập tay lại, vắt áo khoác lên vai lững thững bước tới, tay kia khoác lên cổ Tạ Nhất Ninh, cười hềnh hệch hỏi: "Ai lại chọc giận bà lớp trưởng của chúng ta vậy? Bước ra đây."
Đồng thời hắn nháy mắt với nhóm người kia. Mấy nam sinh bị mắng nhân cơ hội tản ra từng tốp hai ba người một. Tạ Nhất Ninh đã nói hết những điều cần nói cũng không muốn giữ họ lại.
Cô hất tay của Tô Hạo Nhiên khỏi đồng phục của mình, quay đầu bỏ đi: "Đừng có đụng tay đụng chân, người đầy mồ hôi hôi chết đi được."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!