Chương 33: Mèo nhà

Editor: Sophie

Beta: Sophie

Sau khi ăn hết chỗ bánh mì, Phí Bạc Lâm nhận ra Ôn Phục đã không đến căng tin ăn trưa và ăn tối.

Hóa ra việc ăn ngấu nghiến bánh mì vào buổi sáng là để tiết kiệm tiền cho hai bữa còn lại.

Phí Bạc Lâm không rõ Ôn Phục kiếm tiền sinh hoạt bằng cách nào nhưng sau khi thấy cậu nhận tiền từ lũ trẻ con, anh có thể đoán được cuộc sống của cậu vất vả ra sao.

Vào buổi tự học tối, hai người vẫn đợi đến khi lớp gần hết người mới dọn sách vở về.

Giờ đây Ôn Phục không còn cặp sách nữa nên đương nhiên đề thi thử và bút của cậu đều được đặt trong cặp của Phí Bạc Lâm.

Phí Bạc Lâm khoác cặp trên vai, bên trong không chỉ có sách vở bài tập mang về nhà mà còn có sạc dự phòng để sạc cho Tạ Nhất Ninh và Lư Ngọc Thu, cùng với danh sách bữa sáng của một nhóm người vào sáng mai.

Thò chân ra khỏi gầm bàn, Phí Bạc Lâm sải bước qua lối đi, đi trước Ôn Phục.

Đi vài bước đến cửa, anh nghe thấy Ôn Phục theo sau liền vươn tay "tách" một tiếng tắt đèn.

Chân trước anh vừa bước ra khỏi cửa lớp thì sau lưng tiếng bụng của Ôn Phục lại vang lên bên tai.

Phí Bạc Lâm cúi đầu cười một mình, thầm nghĩ bát mì tối nay phải thêm cho Ôn Phục một quả trứng.

Không ngờ rằng khi anh vừa bước một chân ra khỏi cửa, Ôn Phục đang đứng trong lớp học tối đen bỗng nhiên nắm lấy tay áo đồng phục của anh.

Đồng phục mùa thu của học sinh khối 12 trường Nhất Trung làm từ chất liệu cotton pha xám xanh, cổ đứng, tay áo bo lại, vai rộng dáng suông.

Nhờ màu sắc và kiểu dáng dễ phối, nó có thể mặc trực tiếp như áo khoác vào mùa xuân thu, hoặc làm lớp lót bên trong áo bông, áo phao vào mùa đông mà vẫn không hề lạc lõng.

Hôm đó trời ấm, bên trong Phí Bạc Lâm mặc khá dày nên anh trực tiếp mặc đồng phục làm áo khoác.

Ôn Phục nắm lấy hai sọc xanh trên ống tay áo anh, đứng sau lưng không nói gì. Phí Bạc Lâm định quay đầu lại hỏi có chuyện gì thì trong lòng bàn tay anh đã bị nhét vào một nắm tiền giấy nhàu nát.

Nhét xong cậu còn nắm lấy mu bàn tay anh đẩy về phía anh.

Phí Bạc Lâm cúi mắt nhìn, trong tay là ba mươi tệ nhàu nát đã bị nắm đến mềm nhũn, trên mép tờ tiền vẫn còn hơi ấm từ lòng bàn tay của Ôn Phục.

Có lẽ cậu đã nắm nó rất lâu trong giờ tự học.

Phí Bạc Lâm hình dung ra cảnh Ôn Phục ở trong lớp học đối diện với ba mươi tệ, đắn đo suy nghĩ không biết có nên đưa hết cho anh hay không.

Anh cố nhịn cười giả vờ lạnh lùng hỏi: "Có ý gì đây?"

Ôn Phục đứng trong bóng tối không nói gì.

Thực ra suy nghĩ của Ôn Phục rất đơn giản, Phí Bạc Lâm cũng đoán được, chẳng qua là muốn trả tiền ăn ở cho mấy ngày qua.

Có điều Ôn Phục còn có một chút toan tính nhỏ nhoi. Cậu định dùng ba mươi tệ này để "hối lộ" Phí Bạc Lâm, mong được ở lại thêm một thời gian nữa.

Cậu không nói, Phí Bạc Lâm không hỏi.

Chỉ cần Phí Bạc Lâm nhận tiền thì đối với cậu điều đó nghĩa là anh đã ngầm đồng ý cho cậu tiếp tục ở lại.

Vì cậu không muốn rời đi.

Ở những chỗ khác không có nước nóng muốn dùng lúc nào thì dùng, cũng chẳng có chiếc giường ấm áp an toàn, càng không có bát mì xào nhân thịt với trứng ốp la chờ sẵn trong phòng khách.

Nhưng cậu lại chẳng có đủ tiền.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!