Chương 32: Mã trung Xích Thố, Nhất trung Ôn Phục

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Sophie

Beta: Sophie

Con người khi lúng túng thường hay tự làm mình bận rộn.

Ôn Phục ngó trái ngó phải, bất ngờ đưa tay ra sau xách lấy cặp sách của Phí Bạc Lâm:

"Thế này có nhẹ hơn chút nào không?"

Phí Bạc Lâm: "..."

Phí Bạc Lâm: "Hay là cậu thử leo xuống khỏi lưng tôi xem?"

"À."

Ôn Phục nhanh nhẹn trèo xuống..... Quả nhiên nhẹ hơn rất nhiều.

Phí Bạc Lâm lấy điện thoại ra xem giờ, bây giờ là mười một giờ bốn mươi tối.

Anh kéo Ôn Phục ra sau, bản thân thò nửa người ra khỏi hẻm, nhìn quanh một lượt xác nhận không có ai đuổi theo rồi kéo Ôn Phục bước ra ngoài.

Khu vực vốn đã không sầm uất, khi về đêm lại càng vắng người.

Hai người đi bộ một lúc, Phí Bạc Lâm dừng lại trước một biển báo xe buýt, xác định vị trí và con đường hiện tại rồi dựa vào trí nhớ dẫn Ôn Phục đi đường tắt về nhà.

Về đến nhà anh không nghỉ ngơi một phút nào, đầu tiên lấy trong cặp ra chai xịt giảm sưng mà anh tiện tay mua cho Ôn Phục ở tiệm thuốc trên đường đi học buổi chiều. Xịt xong thì cho cậu thì đi tắm. 

Vừa tắm xong, định giục Ôn Phục đi tắm thì thấy cậu đang ngồi xổm trước ghế sofa phòng khách, lục lọi mấy bộ quần áo đã cuộn lại từ trong nhà cũ.

"Tìm gì vậy?" Phí Bạc Lâm vừa lau tóc vừa hỏi.

Ôn Phục người đầy bụi bẩn, lúc nãy ở trong nhà cũ vừa sờ thùng vừa trèo cửa sổ, cả người xám xịt: "Cặp sách không mang về."

Phí Bạc Lâm: "Cặp sách? À, cái đó à."

Anh chợt nhớ ra, đúng là Ôn Phục có một chiếc cặp sách, vào ngày đầu tiên cậu chuyển đến lớp. Khi ấy trong giờ tự học buổi sáng, Ôn Phục đi vào từ cửa sau, ngồi xuống cạnh anh rồi lấy sách trong cặp ra.

Cái cặp đó Phí Bạc Lâm có ấn tượng, là một cái cặp vải denim rất to rất cũ, cả cái cặp còn rộng hơn nửa thân trên của Ôn Phục. Đáy cặp cũng rủ xuống rất dài, nhìn là biết đã bị đựng đồ quá nhiều mà biến dạng.

Bây giờ nghĩ lại, có lẽ Ôn Phục ngày thường không chỉ dùng nó để đựng sách, có thể trong một vài trường hợp đặc biệt cậu sẽ cõng tất cả tài sản của mình đi khắp nơi. Ví dụ như đêm nay nếu cậu lại ở một mình.

"Không mang về thì thôi." Phí Bạc Lâm nắm lấy cánh tay Ôn Phục đỡ cậu dậy, "Còn đồ gì nữa không?"

"Không còn."

Ôn Phục nhân tiện đứng dậy, vừa ngẩng đầu lên thì thấy khuôn mặt của Phí Bạc Lâm.

Lúc này Phí Bạc Lâm vừa tắm xong, bên ngoài lạnh hơn trong phòng tắm rất nhiều, trong chốc lát mặt anh đã không còn hồng hào mà trở nên tái nhợt.

Và vì vừa tắm xong, vết sẹo ở cằm mới cắt chỉ không lâu đặc biệt lộ rõ.

Ôn Phục theo bản năng đưa đầu ngón tay ra chạm vào cằm Phí Bạc Lâm.

Phí Bạc Lâm nhận ra ý định của cậu, không né tránh thậm chí còn hơi ngả ra sau để tay Ôn Phục chạm vào vết thương.

Ngón tay Ôn Phục chà xát nhẹ nhàng theo vết sẹo, nhìn chằm chằm vào đó không biết đang nghĩ gì.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!