*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Sophie
Beta: Sophie
Bữa trưa nay có măng tây xào thịt, thịt bò xào gừng non và cải trắng, Phí Bạc Lâm còn nấu thêm canh trứng với đậu Hà Lan. Thông thường anh chỉ nấu hai món cho mình, hôm nay có thêm Ôn Phục nên nấu nhiều hơn.
Măng tây xào thịt
Thịt bò xào gừng non
Canh cải trắng
Để tránh Ôn Phục lại nhìn đồ ăn với ánh mắt thèm thuồng, Phí Bạc Lâm bày đồ ăn ra ngay lập tức và đặt hai đĩa thịt trước mặt Ôn Phục.
Khi đưa đũa cho Ôn Phục, cậu đưa tay ra muốn lấy Phí Bạc Lâm lại rụt tay về.
Ôn Phục khẽ sững người, bắt gặp ánh mắt của Phí Bạc Lâm, ngập ngừng suy nghĩ một thoáng rồi nhỏ giọng nhanh chóng bật ra:
"Cảm ơn."
Ngay lập tức cậu lấy được đũa như mong muốn.
Cậu bưng bát lên nhưng lại không động đậy.
Phí Bạc Lâm thấy ánh mắt cậu đảo qua lại giữa bốn món ăn im lặng một lúc.
Sau đó lấy một cái muỗng múc canh từ dưới hộp cơm ra, gắp lần lượt một miếng măng tây, một miếng thịt, một miếng thịt bò, một miếng cải trắng và một miếng trứng vào muỗng.
Lại gắp một đũa cơm lên trên đưa cho Ôn Phục: "Cậu có thể ăn cả bốn món cùng một lúc."
Ôn Phục nhìn chằm chằm vào muỗng, đột nhiên há to miệng, dựa vào tay Phí Bạc Lâm ăn một muỗng cơm vào miệng.
Phí Bạc Lâm không kịp phản ứng, trơ mắt nhìn Ôn Phục thò đầu ra ăn cơm từ tay mình.
Cái đầu đen tuyền, bù xù đối diện với anh, cứ thế không chút đề phòng cúi đầu ăn trước mặt anh. Lông mi đen dài rũ xuống, má phồng lên rõ rệt. Ăn xong còn l**m l**m trên muỗng.
l**m sạch hạt cơm cuối cùng, Ôn Phục ngẩng đầu nhìn anh như thể đang chờ anh đút miếng thứ hai.
Ngón tay anh cầm muỗng hơi siết lại, lảng tránh ánh mắt, đưa muỗng qua: "Tự làm đi."
Ôn Phục cầm muỗng, bắt chước cách của Phí Bạc Lâm tự múc một muỗng cơm và thức ăn cho mình. Ăn được vài miếng cậu trầm ngâm nhìn vào bát của mình, sau đó gắp gấp đôi lượng thức ăn của tất cả các món trong các bước trước vào bát, cúi thấp người bò ra bàn, đưa miệng gần mép bát há to giống như một cái hang nhỏ, dùng muỗng xúc cơm và thức ăn một hơi vào miệng.
Một miếng này bằng sáu miếng gộp lại.
Nửa bát cơm đã biến mất.
Đang định làm lần thứ hai, Phí Bạc Lâm không thể nhìn được nữa, xách cổ áo cậu lên bắt ngồi dậy: "Ăn uống cho tử tế."
Thật là mất lịch sự.
Ôn Phục nhai cơm và thức ăn, không nghĩ rằng mình đang ăn bậy bạ nhưng vì Phí Bạc Lâm đã nói, dù không hiểu cậu vẫn nghe lời không làm như vậy nữa.
Cậu ăn nhanh, Phí Bạc Lâm nhất thời quên dặn ăn chậm, ngẩng đầu vài lần, cơm trong bát của Ôn Phục đã sạch bách.
"Không no thì ăn nốt cái bánh bao đi."
Ôn Phục được như ý ăn cái bánh bao cuối cùng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!