Editor: Sophie
Beta: Sophie
Cửa thang máy đã mở được hai giây nhưng cả hai người đều không nhúc nhích.
Ôn Phục khẽ nghiêng đầu về phía Phí Bạc Lâm, như đang chờ đợi điều gì đó.
Còn Phí Bạc Lâm, ngay giây phút chạm vào ánh mắt cậu, liền khẽ rụt tay, cụp mi xuống.
Anh đứng lặng một thoáng rồi mới nhấc chân bước vào thang máy.
Ôn Phục nhìn Phí Bạc Lâm, vẻ mặt đăm chiêu.
Tuy nhiên cậu không nói gì, chỉ bước theo vào thang máy, im lặng cùng Phí Bạc Lâm trong không gian nhỏ hẹp.
Trong đầu Ôn Phục vẫn đang suy ngẫm về hình ảnh vừa rồi. Cậu nhìn vào bức tường phản quang, chợt nhận ra mình đang đội mũ.
Có lẽ vì điều này mà Phí Bạc Lâm cảm thấy khó chịu.
Thế là cậu lặng lẽ tháo mũ, để lộ mái tóc rối bời. Những sợi tóc đen nhánh, dày dặn như hàng mi lập tức bung ra, bướng bỉnh vểnh loạn khắp nơi.
Phí Bạc Lâm: ?
Qua tấm gương, Phí Bạc Lâm thoáng sững lại trước hành động đột ngột của Ôn Phục.
Rồi anh bắt gặp đôi mắt đen láy phía trên khẩu trang đang lặng lẽ nhìn mình. Khi ánh mắt chạm nhau, Ôn Phục khẽ chớp mắt, như thể đang chờ anh đáp lại điều gì.
Anh còn chưa kịp suy nghĩ, cửa thang máy đã mở ra.
Thời gian chờ thang máy thì rất lâu, nhưng thời gian đi thang máy lại trôi qua rất nhanh, như thể chỉ trong vài cái chớp mắt, họ đã đến tầng trệt.
Xe thương vụ của Ôn Phục đỗ ở cửa sau tầng F1, còn Phí Bạc Lâm phải đến bãi đậu xe tầng B2. Họ không ra cùng một tầng.
Trước khi rời đi, Ôn Phục khựng lại đôi chút nơi cửa thang máy, khẽ nghiêng đầu, vô tình để ánh mắt lướt qua Phí Bạc Lâm một cái.
Cho đến khi ra khỏi thang máy, Phí Bạc Lâm vẫn không đưa tay về phía cậu nữa.
Đợi Ôn Phục ra ngoài, thang máy trước mặt Phí Bạc Lâm từ từ đóng lại, đi xuống tầng hầm B1 rồi mở ra.
Từ đây rẽ phải ra khu B2, tài xế của Phí Bạc Lâm đang đợi anh trong xe.
Thế nhưng anh vẫn đứng yên trong cabin thang máy, thậm chí không nhấc chân tiến về phía trước. Anh chỉ đưa tay nhấn nút F1 rồi lại nhấn nút đóng cửa.
Quay lại tầng F1, Phí Bạc Lâm chầm chậm đi về phía cửa sau của tòa nhà văn phòng.
"Anh dừng lại trước cánh cửa kính hai cánh mà Ôn Phục vừa bước qua, rút tay khỏi túi áo khoác. Năm ngón tay thon dài khẽ nắm lấy tay nắm cửa kim loại, nơi dường như vẫn còn vương lại chút hơi ấm từ lòng bàn tay Ôn Phục.
Phí Bạc Lâm đẩy cửa bước ra, cơn gió lạnh cuối thu ùa đến.
Vỉa hè trên con phố phía sau chìm trong bóng tối, chỉ lác đác vài bóng người vội vã lướt qua.
Con đường lớn cuối phố lại sáng rực ánh đèn neon, xa xa hắt tới những vệt sáng rực rỡ và náo nhiệt.
Phí Bạc Lâm đứng lặng giữa màn đêm, dõi theo chiếc xe riêng màu đen chậm rãi lăn bánh rời xa, lặng lẽ tạm biệt cậu.
Cho đến khi chiếc xe rẽ ở cuối đường, hoàn toàn biến mất, anh mới khẽ cúi đầu lẩm bẩm một mình: "Tiểu Phục, đã lâu không gặp."
Trong xe, mọi thứ khá yên tĩnh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!