Chương 29: Làm ấm giường

Editor: Sophie

Beta: Sophie

Bước ra khỏi phòng tắm, Ôn Phục theo bản năng nhận ra trong không khí có gì đó không ổn.

Cậu đưa mắt nhìn quanh, bắt gặp một bóng người lờ mờ ngoài ban công bèn đi ra xem.

Thì ra Phí Bạc Lâm đang cúi người bên bồn rửa ra sức giặt quần áo.

Mà thứ anh đang giặt lại chính là... đồ lót của cậu.

Nhưng cậu nhớ mình đã giặt những thứ này trong nhà vệ sinh rồi, không hiểu tại sao Phí Bạc Lâm lúc này lại phải cầm lấy giặt lại lần nữa.

Ôn Phục cố gắng hiểu.

Ôn Phục hiểu không thành công.

Cậu im lặng một lúc rồi hỏi Phí Bạc Lâm: "Cậu làm bẩn nó rồi sao?"

Phí Bạc Lâm đang cúi đầu giặt bọt: "..."

Loài mèo này không nên mở miệng nói chuyện, nếu không nói chúng chỉ gây phiền phức cho bạn bằng hành động; một khi đã học cách nói thì sẽ xúc phạm con người cả về thể chất và tinh thần.

Thấy giải thích nhiều hơn đối phương cũng không hiểu, Phí Bạc Lâm sau khi cam chịu đã trực tiếp đưa ra chỉ thị cho Ôn Phục: "Máy sấy tóc ở trong tủ dưới bồn rửa mặt, sấy tóc xong thì vào phòng ngủ."

Ôn Phục, một con robot đã nhận được chỉ thị quay người rời đi.

Trong nhà chỉ có một phòng ngủ và không lớn, vừa đủ để đặt một cái giường, một cái bàn và một cái tủ quần áo chen chúc ở cuối giường.

Nhà của Phí Bạc Lâm rất nhỏ, tính cả ban công cũng chỉ sáu mươi mét vuông, thậm chí còn trống trải hơn so với "căn cứ" mà Ôn Phục từng ở, tất cả đồ nội thất đều chỉ đủ dùng, ngay cả một chiếc tivi cũng không có.

Anh sống rất tiết kiệm và giỏi sắp xếp. Nhà cửa lúc nào cũng sạch sẽ, ngăn nắp. Từ đồ gia dụng lớn như tủ lạnh, đến những vật nhỏ như kéo hay giẻ lau, tất cả đều được đặt đúng chỗ, vừa vặn đến mức không lãng phí một khoảng không gian nào.

Nhà tuy nhỏ, nhưng sống trong đó lại chẳng thiếu thốn gì.

Vì thế khi chứng ám ảnh ngăn nắp của Phí Bạc Lâm nổi lên, anh quay lại nhà vệ sinh, thấy chiếc máy sấy tóc sau khi dùng xong bị vứt chỏng chơ trên bồn rửa, phích cắm chưa rút, dây điện cũng không cuộn lại. 

Trong tâm trạng bất lực đến chết lặng, anh dọn dẹp "chiến trường", rồi với gương mặt lạnh như băng đi rửa mặt, lạnh lùng thay quần áo, cuối cùng lại lạnh lùng ra ban công lấy quần áo của Ôn Phục trong máy giặt đem phơi.

Làm xong xuôi, anh trở vào phòng liền thấy Ôn Phục đang nằm chính giữa chiếc giường vốn không lớn, tay chân dang rộng như con sao biển, chiếm trọn cả giường, ngửa mặt lên trần nhà ngẩn ngơ.

Phí Bạc Lâm xoa sống mũi: "Cậu lại làm gì đấy?"

Nghe thấy vậy, Ôn Phục ngẩng đầu nhìn anh một cái, rồi bất chợt né sang sát tường, lập tức ngồi dậy: "Giường ấm."

Phí Bạc Lâm đương nhiên biết giường ấm, anh đã bật chăn điện trước trong lúc Ôn Phục tắm, như vậy có thể đảm bảo khi đi ngủ vừa lên giường đã rất ấm áp.

"Tôi biết." Phí Bạc Lâm đến ngồi xuống bên giường, "Tôi hỏi vừa nãy cậu đang làm gì?"

Ôn Phục khoanh chân, thu hẹp phạm vi chiếm chỗ của mình trên giường đến mức nhỏ nhất.

Trong nhận thức của cậu, chỗ ngủ là một không gian riêng tư tuyệt đối. Cậu đã chiếm mất không gian cuối cùng của Phí Bạc Lâm mà bản thân lại không có cách nào đưa ra điều kiện trao đổi tương xứng. Vì thế, chỉ cần một góc nhỏ thôi cũng là đủ.

Ôn Phục nghiêm túc đáp lại câu hỏi của Phí Bạc Lâm: "Giữ ấm."

Phí Bạc Lâm vậy mà ma xui quỷ khiến lại hiểu được lời giải thích của Ôn Phục.

Ôn Phục không rõ tại sao giường lại ấm, nhưng Ôn Phục cho rằng nên đảm bảo trước khi Phí Bạc Lâm đến, chăn không được lạnh đi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!