Chương 28: Tắm

Editor: Sophie

Beta: Sophie

Phí Bạc Lâm đóng cửa lại, lười giải thích thêm: "Không cần đi."

Anh đặt túi nhựa đựng khăn mặt, bàn chải đánh răng và cốc súc miệng lên bàn, trên đường đi về phía nhà bếp lại quay đầu hỏi: "Cậu chưa ăn cơm phải không?"

Ôn Phục không hiểu anh hỏi câu này có ý gì, chỉ có thể nhìn chằm chằm anh.

Câu trả lời quá rõ ràng.

Phí Bạc Lâm không hỏi thêm, mở tủ lạnh lấy một quả trứng nữa thả vào nồi, đi đến thớt nhặt nốt chỗ rau còn lại, nước sôi rồi, anh thả mì vào trước, quay lại pha gia vị.

Khi pha gia vị anh lấy thịt băm cất trong tủ lạnh ra, thịt băm được làm từ thịt ba chỉ nạc mỡ đan xen, thịt băm xong cho vào nồi, vừa có thể rán lấy mỡ, vừa có thể giữ lại thịt băm hơi cháy cùng với muối và rau củ thái nhỏ để làm gia vị, làm một lần Phí Bạc Lâm có thể ăn nửa tháng.

Anh làm như thói quen mỗi khi nấu mì: Trước tiên múc một muỗng thịt băm cho vào bát, rồi cất phần còn lại vào tủ lạnh. Nhưng khi quay lại bếp, nghĩ ngợi một chút, anh lại chạy ra lấy thịt băm, múc thêm hai muỗng nữa.

Cuối cùng thịt băm quá nhiều, khi vớt mì lên bát gần như không đựng hết.

Phí Bạc Lâm nghiêng đũa c*m v** bát mì, một tay cầm bát, tay kia cầm trứng gà, đi về phòng khách thì Ôn Phục vẫn ngồi nguyên ở chỗ cũ không động đậy.

"Đến ăn mì đi." Anh nói.

Ôn Phục thấy anh gọi mình mới bưng ghế lại.

Thịt băm phủ kín đáy bát, sợi mì tỏa ra mùi thơm nức. Ôn Phục còn chưa bước lại gần đã lặng lẽ nuốt một ngụm nước bọt.

Cậu quan sát ánh mắt của Phí Bạc Lâm, thử thăm dò cầm lấy đôi đũa, trước tiên đảo đảo dưới đáy bát, thấy thịt băm phủ kín, lại ngẩng đầu nhìn Phí Bạc Lâm, trong đôi mắt sưng vù dường như có điều muốn nói lại thôi.

"Sao thế?" Phí Bạc Lâm hỏi.

Ôn Phục im lặng một lát: "... Tất cả là của tôi sao?"

Phí Bạc Lâm cạn lời, muốn bật cười: "Chứ còn sao nữa?"

Nhà anh cũng không nghèo đến mức hai người phải chia nhau một bát mì.

Lời anh vừa dứt, Ôn Phục cúi đầu bắt đầu ăn.

Mì vừa bưng ra còn bốc hơi nghi ngút, nóng đến mức ăn vào chắc chắn sẽ bỏng miệng. Thấy Ôn Phục ăn ngấu nghiến chẳng buồn thổi, Phí Bạc Lâm thật sự không nhịn được mà nhắc:

"Ăn chậm thôi."

Vừa nói vừa cầm quả trứng định dán lên trán Ôn Phục.

Ai ngờ tay vừa giơ lên, còn chưa đến gần mặt Ôn Phục, đối phương đã đột ngột đứng dậy, ôm đầu né sang một bên, đôi đũa loảng xoảng rơi xuống đất.

Ôn Phục nghiêng người, luôn che đầu, loạng choạng co người lại vào tường, khi đứng dậy còn vướng vào chiếc ghế nhựa dưới chân mà suýt ngã.

Phí Bạc Lâm hơi lúng túng giơ quả trứng lên: "Cậu né cái gì?"

Vài giây sau, đối phương mới khẽ buông xuống một nửa cánh tay đang che trên đầu.

Sau khi Ôn Phục nhìn rõ thứ trong tay Phí Bạc Lâm, bản thân cũng lúng túng buông tay xuống, lau nhân trung, lau một vệt máu mũi không tồn tại.

Cậu nhìn Phí Bạc Lâm, rồi lại nhìn bát mì, im lặng như bị phạt đứng, cử chỉ có chút lúng túng, muốn đến ăn tiếp lại sợ Phí Bạc Lâm không cho.

Tâm trạng bất lực của Phí Bạc Lâm tối nay đã đạt đến đỉnh điểm, chỉ lắc đầu, dùng giấy lau sạch chỗ dầu mỡ b*n r* sàn, nhặt đôi đũa lộn xộn: "Tôi lấy cho cậu đôi khác."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!