Editor: Sophie
Beta: Sophie
Phí Bạc Lâm suýt nữa quên mất chuyện này.
Quả nhiên khi anh trao hộp sữa vào tay Ôn Phục, cậu ngay lập tức quay đầu trở về, hoàn toàn không quan tâm anh có vào nhà hay không.
Phí Bạc Lâm đi theo Ôn Phục đến cửa nhà, vô tình liếc thấy cửa sổ bên ngoài bị đập vỡ.
Anh bước vào nhìn lướt qua căn nhà không thể gọi là nhà này.
Trong nhà rất cũ, xung quanh có nhiều mảng tường bong tróc, dưới chân chỉ miễn cưỡng lát gạch, tivi được phủ một tấm vải ren ố vàng, bóng đèn điện xung quanh đầy mạng nhện.
Hầu hết các đồ nội thất lộ ra đều bám đầy bụi, nhìn là biết đã lâu không có người dọn dẹp.
Ôn Phục đi thẳng vào nhà bếp.
Phí Bạc Lâm tựa vào cạnh cửa nhà bếp, lặng lẽ nhìn Ôn Phục lấy ra một cái nồi và một cái bếp từ từ dưới bếp. Dùng nồi hứng nước máy đặt lên bếp từ, sau đó nhấn bếp từ lên công suất lớn nhất.
Trong lúc chờ nước sôi, Ôn Phục ngồi trên một cái ghế đẩu gỗ nhỏ bên cạnh, cắm ống hút vào hộp sữa, từng ngụm từng ngụm uống sữa.
Phí Bạc Lâm thản nhiên nói: "Đây không phải nhà của cậu."
Tiếng uống sữa của Ôn Phục ngừng lại một chút, rồi lại tiếp tục.
Cậu không thừa nhận, cũng không phủ nhận.
Phí Bạc Lâm hỏi: "Cậu đập vỡ cửa sổ để vào?"
Vì thế nên không khóa cửa, không phải cố ý không khóa, mà là Ôn Phục căn bản không có chìa khóa.
Trong nhà cũng không phải cố ý để bám bụi không dọn dẹp, mà là nếu dọn dẹp sẽ bị chủ nhà trở về bất cứ lúc nào phát hiện ra điểm bất thường.
Nơi này có lẽ đã lâu không có người ở, nhiều căn nhà cũ trong khu ổ chuột đều như vậy: Không bán được, cũng không được phép cải tạo, chủ nhà có thể cho thuê thì cho, không cho thuê thì phần lớn cũng ra ngoài làm ăn, quanh năm suốt tháng chỉ về ở tạm vài ngày Tết.
Rất có thể, sau một thời gian quan sát, Ôn Phục đã phát hiện ra chỗ trú ẩn lý tưởng này. Vào một buổi tối nào đó, cậu đập vỡ cửa sổ bên ngoài, chui vào trong, tạm thời làm tu hú chiếm tổ trước khi chủ nhà kịp quay về.
[Thành ngữ "tu hú chiếm tổ" dùng để chỉ những người dùng mánh khóe, chen ngang hoặc chiếm đoạt thành quả, chỗ ở, quyền lợi... vốn thuộc về người khác.]
Ôn Phục vẫn m*t ống hút không nói gì.
Rất nhanh nước đã sôi, Ôn Phục thành thạo lấy một nắm mì vắt từ trong tủ ra thả vào nồi, sau đó cầm một cái bát sứ rất bình thường tùy tiện cho một chút gia vị.
Nước tương, giấm, muối, bột ngọt.
Nước trong veo.
Phí Bạc Lâm quan sát cách cậu cho gia vị, đoán chừng bát mì này sẽ không quá ngon.
"Sao không ăn mì ăn liền?" Anh hỏi.
Ôn Phục lần này lại mở miệng: "Đắt."
Một gói mì ăn liền hai tệ ba, cậu cũng không phải ngày nào cũng có tiền mua.
Mì vắt là thực tế nhất, vừa rẻ vừa tiện.
Ánh đèn trong nhà bếp rất mờ, Ôn Phục quay mặt về phía bếp, Phí Bạc Lâm chỉ có thể nhìn thấy bóng nghiêng của cậu. Lông mày và đôi mắt rũ xuống, cổ tay gầy gò lộ ra từ tay áo, quần áo mỏng manh, người cũng mỏng manh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!