Chương 25: Trêu mèo

Editor: Sophie

Beta: Sophie

Thực ra không phải là tiết ba, mà là lúc hết tiết ba.

Phí Bạc Lâm giúp lớp trưởng thu dọn dụng cụ mang về phòng thiết bị. Anh đi cuối cùng, nên cũng đương nhiên là người chịu trách nhiệm khóa cửa.

Phòng thiết bị nằm trong căn phòng sâu nhất ở tầng một của nhà thi đấu thể thao. Phí Bạc Lâm kiểm kê và sắp xếp xong xuôi tất cả dụng cụ, ký tên vào sổ mượn đồ. Khi quay người, khóe mắt anh lại thoáng thấy có một bóng người đứng ở cuối hành lang.

Ánh nắng buổi chiều hắt qua khung cửa sổ đơn trên tường, kéo cái bóng của người đó dài trên nền gạch. Phí Bạc Lâm dừng bước, nhìn về phía Ôn Phục.

Ôn Phục đứng dưới cửa sổ, trước đó tựa người vào tường như thể cố ý chờ Phí Bạc Lâm ở ngoài cửa. Lúc này, cậu ngẩng đầu lên, khi quay người lại, vẻ mặt cũng ẩn vào trong bóng tối.

Phí Bạc Lâm đứng nguyên tại chỗ, nhìn thấy Ôn Phục từng bước đi về phía mình, đi đến trước mặt cũng không dừng lại, vì thế anh liền lùi về sau cho đến khi lưng chạm vào cửa phòng thiết bị.

Ôn Phục đứng rất gần anh, trán gần như chạm vào miếng băng gạc trên cằm anh.

Phí Bạc Lâm cúi mắt, phát hiện tóc mái phía trước của Ôn Phục đã hơi dài, gần như che khuất lông mày.

Anh ngửi thấy mùi bột giặt nồng nặc trên người Ôn Phục, đồng thời nhìn thấy trên chiếc áo hoodie màu xám của cậu có vài vết ố cũ kỹ, không quá rõ ràng, rõ ràng là đã giặt nhiều lần nhưng không sạch, không khó để đoán người giặt quần áo không có kinh nghiệm, ngay cả cách giặt sạch quần áo cũng không biết, không tẩy được vết ố, cũng không xả được bột giặt.

Cùng lúc đó, Phí Bạc Lâm còn thấy con dao gấp đang dí vào eo mình.

Anh nghe thấy giọng nói trầm thấp của Ôn Phục vang lên bên tai: "Chuyện tối qua không được để bất cứ ai biết."

Ôn Phục nói xong, đợi rất lâu mà không nghe thấy Phí Bạc Lâm trả lời.

Cậu nhíu mày, ngẩng đầu lên, phát hiện Phí Bạc Lâm đang dùng ánh mắt bình tĩnh nhìn xuống mình.

Phí Bạc Lâm đột nhiên giơ tay nắm lấy cánh tay cậu.

Ôn Phục theo phản xạ định rút tay ra nhưng không thể thoát khỏi tay Phí Bạc Lâm.

Hôm nay cậu mặc một chiếc hoodie trơn, không có hoa văn, kiểu dáng rộng rãi. Khoác lên thân hình gầy gò của cậu lại càng trông thùng thình. 

Phí Bạc Lâm nắm lấy cẳng tay cậu qua lớp vải, liền đoán rằng bên trong cậu không mặc thêm áo nào khác.

Tết năm nay đến sớm, thời tiết cũng thay đổi sớm hơn. 

Giữa tháng Mười, cơn bão đi qua phía Nam, thành phố Dung Châu trải qua một đợt giảm nhiệt độ mạnh, mấy ngày nay trời mưa đã sớm lạnh hơn từng ngày, ngay cả người có thể chất tốt như Phí Bạc Lâm cũng phải mặc thêm một chiếc áo khoác bên ngoài áo hoodie.

Ôn Phục có vóc người mảnh khảnh, thân hình cũng gầy, nhìn một người gầy guộc như vậy thế mà lại chịu lạnh đến mức thời tiết mười độ cũng chỉ mặc một chiếc áo hoodie.

Phí Bạc Lâm dùng một tay nắm trọn cẳng tay Ôn Phục, bỏ qua con dao nhỏ đang dí vào eo, cười như không cười: "Mặc ít thế?"

Ôn Phục bất ngờ, hơi sững sờ.

Chỉ trong hai giây cậu ngẩn người, Phí Bạc Lâm thu lại nụ cười, quay người bỏ đi.

Hóa ra chỉ là một con mèo hoang chỉ biết dọa dẫm bằng dao, trêu một chút đã đơ ra rồi.

Phí Bạc Lâm thậm chí cảm thấy anh chỉ cần một tay cũng có thể nhấc bổng cậu lên.

Anh đột nhiên cảm thấy vết thương trên cằm mình tối qua đúng là chịu oan uổng.

Đường về lớp của hai người giống nhau, Ôn Phục sững sờ đứng đó, hết nhìn con dao rồi lại nhìn Phí Bạc Lâm. Cuối cùng, cậu giấu con dao vào tay áo, lặng lẽ bước theo sau anh, rơi vào một khoảng lặng khó hiểu.

Phí Bạc Lâm hoàn toàn không sợ con dao của cậu, cũng không sợ lời đe dọa của cậu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!