Chương 24: Bạn mới

Editor: Sophie

Beta: Sophie

Ôn Phục vốn không sống ở khu này, Phí Bạc Lâm trước giờ cũng chẳng có ấn tượng gì về cậu. 

Huống hồ, lúc rời đi cậu lại bước về phía con đường lớn bên ngoài, nên anh cũng lập tức chạy theo hướng đó.

Khu vực này mật độ dân cư dày đặc, hai bên đường toàn nhà dân san sát nhau. 

Đa số mọi người đã tắt đèn đi ngủ, hiếm hoi lắm mới thấy một ngôi nhà còn sáng.

Mưa đã tạnh, đường phố vắng tanh, chỉ có một bóng lưng đen ngòm đang chậm rãi bước đi dưới ánh đèn đường cuối phố.

Phí Bạc Lâm nhận ra chiếc túi nhựa đựng mì ăn liền trên tay đối phương, vừa định lên tiếng gọi lại, lại sợ làm phiền người dân, nên anh trực tiếp bước nhanh đuổi theo.

Chỉ trong một cái chớp mắt, bóng lưng đó đã rẽ vào một con hẻm nhỏ bên phải.

Phí Bạc Lâm khẽ thở dài, bước nhanh về phía trước.

Trước khi đi vào hẻm, anh dừng lại. Bên trong dường như là một con đường nhỏ dẫn ra một con phố khác, không có một ngọn đèn đường nào, ánh trăng cũng không rọi vào được, tối đen như mực.

Phí Bạc Lâm nắm chặt tờ 10 tệ trong tay, bật đèn pin trên điện thoại, từ từ bước vào khoảng tối.

Chiếc điện thoại của anh đã cũ, ánh sáng phát ra rất yếu, chỉ đủ để soi sáng phạm vi khoảng hai, ba bước chân.

Đôi giày thể thao trắng tinh dính nước mưa. Chân anh bước từng bước trong vầng sáng mờ ảo, cẩn thận tránh những vũng nước. Đột nhiên, một đôi giày vải bố xuất hiện trong tầm nhìn.

Phí Bạc Lâm nghĩ rằng đối phương đã nhận ra mình bị thiếu tiền nên quay lại, anh vừa định đưa điện thoại lên để soi rõ mặt thì bất ngờ bị va phải.

Xương quai xanh của anh đau buốt, chiếc điện thoại cũng vì thế mà rơi xuống đất.

Phí Bạc Lâm khẽ rên lên, chưa kịp nhìn rõ tình hình thì đối phương đã dùng hết sức đẩy anh sang một bên và nhanh chóng bỏ chạy.

Cú đẩy đó dùng hết sức lực. Phí Bạc Lâm hoa mắt, ngã sang một bên, quỳ xuống bên bồn hoa ở góc tường, cằm đụng trúng vào góc cạnh của viên gạch.

Có vật gì đó sắc nhọn đâm xuyên qua da, tạo thành một vết rách. Phí Bạc Lâm ngửi thấy mùi gỉ sắt thoang thoảng.

Anh vô thức đưa tay chạm vào cằm. Từng giọt chất lỏng ấm nóng chảy từ đầu ngón tay xuống tay. 

Lúc này anh không còn phân biệt được đó là mùi gỉ sắt hay mùi máu tanh nữa.

Phí Bạc Lâm cẩn thận chống tay vào bồn hoa đứng dậy, nhặt chiếc điện thoại từ nền đất ướt, dùng cổ áo đồng phục lau cằm nhưng máu vẫn chảy không ngừng.

Không trả tiền lại được nữa rồi. 

Rõ ràng đối phương đã coi anh là một kẻ b**n th** theo dõi, cố tình dụ anh vào hẻm để nhân lúc anh không đề phòng mà tấn công.

Không biết rốt cuộc là người thế nào mà lại có sự đề phòng cao đến vậy.

Phí Bạc Lâm lê từng bước nặng trĩu ra khỏi con hẻm tối. Nước bẩn ngấm vào ống quần, khiến phần bắp chân anh gần như ướt sũng.

Trong nhà không có thuốc sát trùng. Tối nay anh lại phải đến bệnh viện một chuyến.

Phí Bạc Lâm nghĩ đến đây bỗng dưng dừng lại.

Một giây sau, anh quay người, giơ điện thoại đi về phía bồn hoa, tìm chỗ mình vừa bị thương và dùng đèn pin kiểm tra kỹ lưỡng.

Trong kẽ gạch của bồn hoa, có một chiếc đinh sắt gỉ sét đang cắm xiên vào.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!