Editor: Sophie
Beta: Sophie
Năm 2013, thành phố Vinh Châu.
Đêm thu muộn, trong khu ổ chuột quận Thúy Bình bỗng vang lên tiếng kính vỡ loảng xoảng.
Khu dân cư này vốn được xây dựng từ thập niên 80, từng là nơi đặt văn phòng tạm của chính quyền thành phố.
Trải qua bao nhiêu năm tháng, cơ sở vật chất mục nát, tường vách bong tróc, cộng thêm nhịp phát triển chóng mặt của đô thị, nơi đây dần bị bỏ quên.
Cả tòa nhà cũ kỹ, mỗi tầng chỉ còn lác đác hai căn hộ có người ở. Nếu có, cũng chỉ là những cụ già neo đơn, con cái đi làm ăn xa, chẳng còn ai chăm sóc.
Bởi vậy, dù tầng một vừa vang lên một tiếng động lớn đến thế, hàng xóm xung quanh cũng không ai hé cửa. Khi bóng đêm phủ xuống, tòa nhà ấy lại rơi vào sự tĩnh lặng chết chóc, như thể tất cả đã bị thời gian vùi lấp.
Một bóng đen gầy gò nhanh nhẹn chui qua ô cửa kính bị vỡ ở nhà bếp tầng một. Sau đó, đèn trong nhà được bật lên.
Ánh sáng yếu ớt, chập chờn theo nhịp dòng điện ngắt quãng, bỗng lóe lên. Cánh cửa gỗ lim đã tróc sơn kẽo kẹt mở ra từ bên trong.
Người vừa trở về bước ra hành lang, kéo theo chiếc vali cũ kỹ mất một bánh xe.
Sau hai tuần khảo sát, Ôn Phục xác định nơi này không có người ở và quyết định từ hôm nay, biến nó thành "căn cứ" thứ 17 của mình.
Lần đầu tiên Phí Bạc Lâm gặp Ôn Phục là vào ba ngày sau, trên đường đi học về vào buổi tối.
Lúc đó là khoảng 11 giờ đêm. Phí Bạc Lâm tan học vào buổi tối, là người cuối cùng rời khỏi lớp dưới sự thúc giục của bảo vệ.
Cuối tháng 10, thành phố phía Nam này đang trong mùa mưa. Phí Bạc Lâm xuống hết năm tầng, trước khi bước ra khỏi tòa nhà giảng đường, anh mở ô, từng bước đi về phía cổng trường trong cơn mưa phùn và ánh đèn đường mờ ảo.
Trường trung học số 1 Vinh Châu nằm ở một vị trí khá hẻo lánh, cách xa trung tâm thành phố. Cổng trường mới vẫn chưa xây xong.
Phía trước cổng cũ là ngã ba đường, mỗi cuối tuần xe cộ tấp nập thường xuyên gây tắc đường.
Qua đường xong phải đi theo con hẻm sâu hun hút bên cạnh hiệu sách.
Đây là con đường Phí Bạc Lâm đi học hàng ngày, cũng là nơi trú ngụ của hàng chục quán ăn vặt ngoài trường mỗi cuối tuần để trốn quản lý đô thị.
May mắn hôm nay là thứ Sáu, lại là buổi tối. Phí Bạc Lâm ra khỏi trường muộn, ngay cả những người bán hàng trên phố ẩm thực cũng đã lần lượt dọn hàng vì trời mưa.
Anh có vóc dáng cao ráo, chân dài, chỉ vài bước đã băng qua đường và dễ dàng bước vào con hẻm nhỏ.
Hai bên hẻm là mặt sau của các tòa nhà dân cư cũ. Cứ vài bước lại có một cái cống. Mặt đất quanh năm ẩm ướt, trên những vũng nước mà Phí Bạc Lâm tránh đi luôn có một lớp dầu loáng lên không thể giải thích được.
Hôm nay trời mưa, không khí trong hẻm vốn không trong lành lại càng nồng nặc mùi nước mưa và dầu mỡ từ cống.
Phí Bạc Lâm tăng tốc, vừa đến góc cua, bỗng nghe thấy một giọng nói khẽ vang lên từ phía trước: "Đưa hết tiền ra đây."
Giọng nói của người này nghe rất nhẹ nhàng trong tiếng mưa lách tách, nhưng mỗi từ lại rất rõ ràng.
Không chỉ hai người đối diện, người đang bị cướp nghe thấy, mà ngay cả Phí Bạc Lâm đứng cách đó mười bước cũng nghe rất rõ.
Đây là một giọng nói trời phú, khi phát ra âm thanh giống như sợi dây đàn ghi
-ta được gảy nhẹ.
Phí Bạc Lâm dừng lại, lùi nửa bước, đứng sau bức tường ở góc cua, nhìn qua khe hở giữa tường và cột điện để quan sát cảnh tượng phía trước.
Hai học sinh mặc đồng phục cấp ba của trường trung học số 1 Vinh Châu, một người đeo cặp sách rỗng, một người cầm ô.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!