Editor: Sophie
Beta: Sophie
Đêm nay tuyết quá lớn, xe chạy đến thị trấn thì không thể tiến xa hơn.
Phí Bạc Lâm đứng lặng trước cửa khách sạn. Anh vốn nghĩ, đã không thể kịp đến gặp Ôn Phục đêm nay thì chi bằng để cậu yên tĩnh một chút, đợi sáng mai rồi cùng đoàn làm phim đi cũng chưa muộn.
Nhưng ma xui quỷ khiến thế nào, cuộc gọi đó vẫn được bấm đi.
Giọng của Ôn Phục nghe có vẻ ngơ ngác: "... Anh Phí?"
Gió lạnh gào thét, thổi vào mặt rát buốt.
Người phục vụ khách sạn mở cửa, hỏi Phí Bạc Lâm có muốn vào trong không. Ôn Phục ở đầu dây bên kia nghe thấy tiếng Quan Thoại đặc trưng của người Tây Tạng, đột nhiên hỏi: "Anh đến rồi à?"
Đầu óc của cậu trong một số trường hợp luôn xoay chuyển rất nhanh.
"Ừm." Phí Bạc Lâm vừa bước vào khách sạn, vừa trả lời cậu: "Mấy hôm nay công ty không có việc gì, anh đến thăm em một chút."
Mắt Ôn Phục bỗng sáng lên. Cậu vừa định hỏi Phí Bạc Lâm đang ở đâu, lại nghe thấy anh nói: "Tuyết lớn quá nên đêm nay không lên được. Anh sẽ ở khách sạn một đêm, mai đến tìm em."
Đôi mắt Ôn Phục lại cụp xuống, khẽ hỏi: "Ở cùng khách sạn với đoàn làm phim à?"
"Ừm."
Hai người nói thêm vài câu nữa, chủ yếu là Phí Bạc Lâm hỏi và Ôn Phục trả lời, để thăm dò xem Ôn Phục có biết chuyện gì đã xảy ra trên diễn đàn hôm nay không.
Qua giọng điệu và nội dung nói chuyện của Ôn Phục, có vẻ như không ai nói cho cậu biết. Tuy nhiên vẫn phải đợi đến khi gặp mặt mới có thể phán đoán chính xác.
Kết thúc cuộc gọi, Châu Kỷ đang bận rộn cùng đoàn sản xuất chuẩn bị rời đi. Nào ngờ, tuyết lớn đã ảnh hưởng đến đường đi, vì Phí Bạc Lâm không thể lên, thì đương nhiên họ cũng không thể xuống. Thế là họ đành tạm thời tìm chỗ ở qua đêm.
Ôn Phục lại chơi thêm vài ván oẳn tù xì với A Cổ, nhưng so với trước đó, cậu trông có vẻ thiếu tinh thần, mấy lần đều lơ đãng.
Có lần Ôn Phục giơ sợi dây lên đợi A Cổ đến lật nhưng A Cổ cố tình ngồi im không động đậy. Một lúc lâu cũng không thấy Ôn Phục phản ứng, chỉ thấy cậu nhìn chằm chằm vào sợi dây trên tay mà ngẩn người.
A Cổ dang năm ngón tay quơ quơ trước mặt Ôn Phục. Cậu mới giật mình hoàn hồn: "Đến lượt anh à?"
A Cổ bĩu môi, thu lấy sợi dây từ tay Ôn Phục, hỏi cậu đang nghĩ gì.
Ôn Phục quay đầu nhìn ra ngoài. Mãi sau cậu khẽ nói: "Anh muốn đến thị trấn."
A Cổ thấy trong mắt cậu có sự cô đơn mà hai ngày nay chưa từng xuất hiện.
Ngay cả khi vừa đến đây, suốt quá trình quay phim, cậu chỉ đứng làm nền, phần lớn thời gian không nói một lời nhưng Ôn Phục cũng chưa từng để lộ vẻ mặt lạc lõng như vậy.
A Cổ tiến lại gần Ôn Phục, nhìn vào mắt anh: "Muốn lắm à?"
Ôn Phục quay đầu lại, bắt gặp đôi mắt trong veo của A Cổ và làn da ngăm đen hơi ửng đỏ vì nắng. Cậu thừa nhận: "Muốn lắm."
A Cổ đứng dậy chạy ra ngoài.
Không lâu sau, A Cổ nắm tay anh trai thứ hai của mình đứng ngoài cửa vẫy tay gọi cậu.
Anh trai thứ hai của A Cổ nhỏ hơn Ôn Phục mười tuổi, làn da ngăm đen, dáng người cao gầy. Gặp Ôn Phục, anh ấy chỉ mỉm cười ngại ngùng, không nói gì.
Hai anh em dẫn Ôn Phục đến bãi chăn ngựa
- nơi họ đã đến hôm nay. Nội dung quay phim buổi sáng là đến khu chăn thả để trải nghiệm cưỡi ngựa. Ôn Phục lúc đó học rất nhanh, chỉ trong một buổi sáng đã có thể cưỡi một con ngựa trưởng thành chạy quanh bãi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!