*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Sophie
Beta: Sophie
Sáng tám giờ, trời Tây Tạng còn mờ sương. A Cổ ăn sáng xong thì cùng mẹ đi dọn giường.
Năm tấm thảm dệt Tây Tạng dày dặn được trải lên năm chiếc giường ở ba phòng khách trên tầng hai, để đón năm vị khách sắp đến vào buổi chiều.
Nhà của A Cổ có hai tầng, thuộc dạng lớn nhất trong khu vực. Thỉnh thoảng, gia đình cô bé cho khách du lịch thuê trọ, một phần ngôi nhà cũng được cải tạo thành nhà nghỉ. Cách đây không lâu, có một nhóm người lạ từ nơi khác lái xe đến, tìm gặp bố mẹ cô bé.
A Cổ biết một chút tiếng Quan Thoại. Ở trường có lớp học tiếng Quan Thoại và người gia sư mà bố thuê cũng dạy.
Ngày hôm đó, khi em và hai anh trai đang rướn người ngoài cửa nghe lén, em nghe thấy những người kia nói về "chương trình", "ở trọ" và "tiền thuê".
Năm giờ chiều, ba chiếc xe jeep tiến vào khu vực chăn thả. A Cổ trốn sau cửa sổ phòng mình, nhìn thấy 5 vị khách và hơn chục người lớn mang theo máy quay cùng đủ loại thiết bị quay phim.
3 người đàn ông và 2 người phụ nữ bước xuống xe. Mỗi người đều có một camera man đi theo.
A Cổ nhận ra cả nhóm đều có làn da trắng hơn hẳn so với người bản địa, sáng hơn vài tông. Năm người ai nấy đều mang khuôn mặt nhỏ nhắn, dáng người mảnh mai, cùng những đường nét nổi bật và xinh đẹp trên gương mặt.
A Cổ cũng có những đường nét rõ ràng, nhưng nổi bật nhất chỉ là đôi mắt to, sáng.
Mẹ cô bé thường nói, mắt em giống như những viên mã não đen lấp lánh nhất trên cao nguyên. Ngoài ra, em có đôi môi dày và chiếc mũi tẹt đến mức gần như chẳng thấy sống mũi đâu. Mẹ bảo trẻ con thì đều vậy, đợi A Cổ lớn lên, môi sẽ mỏng dần, sống mũi cũng sẽ cao lên.
A Cổ mở to đôi mắt trong veo như mã não đen, chăm chú quan sát từng người bước xuống xe.
Dưới ống kính máy quay, cả đàn ông lẫn phụ nữ đều mang ba lô trên lưng. Vừa đặt chân xuống, họ đã vội vàng cầm chai oxy để hít.
A Cổ biết đây chính là 'phản ứng cao nguyên' điều mà rất nhiều người từ nơi khác đến đều phải trải qua.
Cho đến khi người cuối cùng xuống xe, A Cổ phát hiện cậu không đeo ba lô, cũng không cầm bình oxy. Cậu mặc một chiếc áo khoác lông vũ mỏng, thân hình cũng gầy và đội một chiếc mũ len đen.
Vành mũ len không thể giữ được mái tóc vểnh lên của cậu. Dù đứng rất xa, A Cổ vẫn có thể nhìn thấy hàng lông mi mềm mại như lông vũ của người đó.
Cậu im lặng hơn những người khác. Vừa xuống xe, cậu không đi loanh quanh ngắm nhìn sân nhà A Cổ như những vị khách khác, mà quay lại phía sau xe để khuân hành lý.
Người đàn ông không nói một lời, xuyên qua bối cảnh của tất cả các máy quay, để lại một bóng dáng lướt qua ở một góc máy, rồi tự mình mở cốp xe, lần lượt lấy hành lý ra.
Một cái, hai cái, ba cái, bốn cái, năm cái.
Đúng lúc A Cổ nghĩ rằng đống hành lý đó sẽ không bao giờ lấy hết, thì những người đứng trước xe cuối cùng cũng sực tỉnh, vội vàng chạy đến cùng nhau khiêng đồ.
"Hóa ra không phải chỉ có một mình anh ấy mang."
A Cổ đang nghĩ, thì người đàn ông vừa khuân xong hành lý đột nhiên ngước lên nhìn về phía cô bé.
Có lẽ cảm nhận được sự hiện diện của em, ánh mắt của người đàn ông xuyên qua khoảng không giữa hai tầng lầu, nhìn thẳng về phía em, nhạy bén hệt như một loài động vật hoang dã ở vùng đất hoang vu.
A Cổ sáu tuổi vội vã trốn sau tấm rèm, tim đập thình thịch không dám ló đầu ra.
Người đó suy tư nhìn chằm chằm vào cửa sổ một lúc rồi thu hồi ánh mắt.
Đợi A Cổ lấy lại can đảm nhìn ra ngoài thì họ đều đã vào nhà. Ngoài sân chỉ còn những người trong đoàn quay phim đang dựng thiết bị lấy cảnh.
Chẳng mấy chốc, dưới nhà vang lên tiếng chào hỏi rộn ràng. Đó là các vị khách lễ phép chào bố mẹ A Cổ. Sau đó họ nối đuôi nhau lên lầu, mỗi người tự tìm về căn phòng của mình.
Tầng hai được phân chia rõ ràng: Một bên dành cho quay phim, một bên là khu vực cấm máy quay.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!