Editor: Sophie
Beta: Sophie
Sáng hôm sau, khi thức dậy hai người suýt chút nữa thì ngộp thở vì nóng.
Trong nhà đã bật sưởi sàn, Phí Bạc Lâm đêm qua ngủ không yên giấc, luôn lo chiếc giường quá nhỏ sẽ đẩy Ôn Phục ngã xuống đất.
Nửa đêm anh bèn ôm Ôn Phục đổi chỗ, người đã ở phía trong nhưng Phí Bạc Lâm lại sợ Ôn Phục bị chật nên cứ rúc ra ngoài nhường không gian cho cậu.
Kết quả sáng ngủ dậy Ôn Phục vẫn dán chặt trong lòng anh, tóc tai bù xù, vài sợi tóc mai ướt đẫm mồ hôi.
Dù vậy đầu của Ôn Phục vẫn cứ dúi vào người anh, như thể không dựa vào anh thì sẽ không ngủ ngon được.
Phí Bạc Lâm v**t v* sau gáy Ôn Phục, cúi xuống nhìn khuôn mặt đang ngủ của cậu.
Khi ngủ, Ôn Phục có hàng mi và chóp mũi cong vừa vặn. Khác với thường ngày, lúc này cậu lại mang một vẻ ngoan ngoãn hiếm thấy.
Phí Bạc Lâm cong ngón trỏ khẽ khều hàng mi đen láy của Ôn Phục, thấy nhãn cầu của cậu bất an chuyển động dưới mí mắt.
Anh rút tay ra, mắt Ôn Phục không còn chuyển động nữa.
Khều thêm lần nữa, nhãn cầu của Ôn Phục lại động đậy.
Lại rút tay ra, lại không động nữa.
Cứ trêu đùa qua lại như vậy vài lần, Ôn Phục trong giấc mơ khẽ nhíu mày.
Phí Bạc Lâm thoáng thấy mình chẳng khác nào một kẻ trưởng thành kỳ quặc, lén lợi dụng lúc người ta ngủ say để bày ra trò chọc ghẹo mèo con bằng cách ngớ ngẩn. Nghĩ vậy, anh dứt khoát rút tay về, kéo chăn đắp cẩn thận cho Ôn Phục rồi khẽ khàng rời giường.
Bữa sáng anh làm cho Ôn Phục là một chiếc sandwich và hai miếng bánh mì nướng kiểu Pháp, để dù cậu dậy muộn cũng có thể ăn.
Khi đặt mua nguyên liệu Phí Bạc Lâm tiện tay gọi thêm hai hộp sữa. Làm xong mọi thứ quả nhiên Ôn Phục vẫn chưa tỉnh.
Anh phải đến công ty nên dậy sớm. Trước khi đi, anh vào phòng sách nhìn Ôn Phục một cái, để lại một tờ giấy nhắn rồi rời đi.
Ôn Phục tỉnh giấc, chưa mở mắt đã gọi tên Phí Bạc Lâm, không thấy ai đáp lại, biết là anh lại đi rồi.
Tờ giấy nhắn trên bàn ăn chỉ dẫn cậu nơi cất đồ ăn đã làm sẵn, dặn cậu không nên cho quá nhiều sữa đặc khi ăn bánh mì, đồng thời không quên nhắc nhở Ôn Phục nếu cảm thấy không khỏe thì nhớ uống thuốc chống viêm sau bữa ăn.
Ôn Phục lật sang mặt còn lại, thấy lần này Phí Bạc Lâm không viết thêm gì khác.
Mắt cậu đảo một vòng, chạy vào bếp lấy bữa sáng trong hộp giữ nhiệt ra, đứng tại chỗ ăn hết trong vài miếng, rồi bắt đầu đi lang thang khắp nhà chờ Phí Bạc Lâm về vào buổi trưa.
Phí Bạc Lâm nếu không về sẽ chuẩn bị bữa trưa sẵn rồi mới đi.
Đã không để lại gì có nghĩa là anh sẽ quay về nấu ăn.
Mười hai rưỡi khi Phí Bạc Lâm bước vào nhà, anh đã thành công thấy một Ôn Phục ngồi khoanh chân dưới đất, ngẩng đầu chờ đợi ngay bên chân mình.
Không bất ngờ, anh dùng tay không xách đồ ăn nhấc Ôn Phục dậy, vừa đi về phía bếp vừa hỏi: "Em ăn sáng hết chưa?"
Ôn Phục đi theo sau lưng anh, gật đầu: "Ăn hết rồi ạ."
Phí Bạc Lâm đặt thức ăn xuống, đi kiểm tra hộp sữa đặc còn lại trong tủ lạnh để xác nhận buổi sáng Ôn Phục đã ăn bao nhiêu.
Trong tủ lạnh không còn sữa đặc nữa.
Ôn Phục đã ăn hết cả một hộp 50ml sữa đặc kèm với hai miếng bánh mì nướng kiểu Pháp.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!