Editor: Sophie
Beta: Sophie
Trước khi rời bệnh viện, y tá một lần nữa kiểm tra vết thương cho Ôn Phục. Lúc này, Châu Kỷ đã biết chuyện cậu bị thương nên lo lắng hỏi rõ ngọn ngành, đồng thời chờ để báo lại cho Stella, xem cần xử lý thế nào nếu tin đồn lan ra.
Vết thương mà người đàn ông kia gây ra cho Ôn Phục rất nông, máu trên chân cậu chảy khá nhiều nhưng thực tế không đến mức phải khâu. Vả lại, cho dù có cần khâu, Phí Bạc Lâm cũng không muốn cậu phải phẫu thuật ở một nơi xa nhà như vậy.
Khi y tá xác nhận có thể cho cậu xuất viện, tất cả mọi người có mặt đều thở phào nhẹ nhõm.
Trong hai giờ ngồi trông Ôn Phục truyền dịch, Châu Kỷ cũng đã liên hệ được xe. Anh rất tinh ý chọn đi cùng đồng nghiệp về trước, để lại không gian riêng tư cho hai người ở lại.
Mấy tiếng sau khi được vớt lên từ dưới sông, dù đã thay quần áo của Phí Bạc Lâm nhưng Ôn Phục không có điều kiện để tắm rửa sạch sẽ, cả người luôn cảm thấy khó chịu, vì vậy lên xe cũng không nói chuyện nhiều.
Phí Bạc Lâm rõ ràng không yên tâm để cậu ở nhà một mình, nhưng lại không biết mở lời thế nào.
Một lúc lâu sau, anh nhìn sang khuôn mặt hơi tái nhợt của Ôn Phục và hỏi: "Cái bát ăn cơm lần trước em rửa sạch chưa?"
Ôn Phục nghĩ một lúc mới hiểu ra anh đang nói đến lần anh đến nhà nấu cơm cho cậu. Nhưng đó là chuyện của tuần trước rồi, Phí Bạc Lâm bây giờ mới hỏi có vẻ hơi đột ngột.
Tuy nhiên, cậu không nghĩ nhiều chỉ gật đầu.
Phí Bạc Lâm lại hỏi: "Tự em rửa à?"
Ôn Phục vẫn gật đầu.
Phí Bạc Lâm: "Có để trợ lý kiểm tra chưa?"
Thực ra câu hỏi này hoàn toàn có thể hỏi khi Châu Kỷ còn ở đó nhưng Phí Bạc Lâm đã không làm vậy.
Nếu Ôn Phục chịu suy nghĩ thêm một chút và trả lời "không", Phí Bạc Lâm có thể lấy cớ kiểm tra để đến nhà cậu rồi ở lại.
Nhưng Ôn Phục vẫn gật đầu, sau đó ngừng lại một chút, thậm chí còn đặc biệt bổ sung: "Rửa rất sạch ạ."
Phí Bạc Lâm im lặng.
Tài xế liếc nhìn qua gương chiếu hậu, thấy Phí Bạc Lâm mãi không nói gì, suýt nữa đã không nhịn được muốn giúp anh lên tiếng khen ngợi Ôn Phục giỏi giang.
"Không nhìn thấy ánh mắt mong chờ của đứa trẻ đang nhìn mình sao? Khen đi! Mau khen đi!"
Mục đích hướng dẫn thất bại, Phí Bạc Lâm hoàn toàn không nhận ra mình đã bỏ qua sự mong đợi của Ôn Phục. Thấy xe đã vào Cẩm Thành, anh chuyển hướng câu chuyện sang một chủ đề khác: "Ở bệnh viện ăn no chưa?"
Ôn Phục vừa định trả lời "ăn no rồi", thì nghe Phí Bạc Lâm thản nhiên nói: "Nếu chưa no anh lên nấu mì cho em ăn."
Lời định nói ra đã bị nuốt ngược vào bụng. Ôn Phục lắc đầu: "Em chưa no."
Phí Bạc Lâm cụp mắt, giấu đi tia cười vừa lướt qua. Khi ngẩng lên, anh chỉ thản nhiên ra hiệu cho tài xế: "Lái đến Vân Hà Tụng rồi anh về đi, không cần chờ tôi."
Ôn Phục ăn mấy túi McDonald's ở bệnh viện đã no đến tám phần. Quay về nhà cũng đã cách hai ba tiếng, muốn ăn thêm bữa khuya cũng có thể ăn được, chỉ là những năm qua dưới sự giám sát cao độ của Stella, cậu đã lâu không phóng túng như vậy.
Thứ không thiếu trong nhà là mì gói và trứng, có thể để được rất lâu, dù đi diễn mười ngày nửa tháng chưa về cũng không hỏng.
Khi ăn cũng không phiền phức như nấu cơm phải làm thêm món. Mì thả vào nồi vài phút là vớt ra được. Đối với Ôn Phục từ nhỏ đến lớn đây là món ăn vừa tiết kiệm vừa no bụng nhất.
Phí Bạc Lâm đặt mua một ít rau và thịt nguội hun khói dùng để nấu mì trên ứng dụng. Ôn Phục nhân lúc anh nấu mì, ôm theo một chiếc khăn tắm vào phòng vệ sinh để lau người.
Vì vết thương không được dính nước, cậu phải cẩn thận trong từng động tác nên việc lau người diễn ra rất chậm. Khi cậu thay quần áo xong đi ra, món mì của Phí Bạc Lâm cũng đã được dọn ra khỏi bếp.
Phí Bạc Lâm vừa đi vào phòng tắm dọn quần áo bẩn của Ôn Phục vừa nói vọng ra: "Qua đây ăn mì, ăn xong anh gội đầu cho em."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!