Chương 17: McDonald

Editor: Sophie

Beta: Sophie

Ôn Phục vừa cúp điện thoại, Phí Bạc Lâm đã thanh toán xong tiền thuốc và quay lại.

Vài phút sau, y tá chuẩn bị xong bình truyền dịch, bưng một rổ thuốc đến để tiêm.

Trước khi tiêm truyền, cần phải thử phản ứng da. Kim tiêm thử da nhỏ hơn kim truyền dịch một chút nhưng trông có vẻ sắc nhọn hơn.

Ôn Phục ngồi trong phòng tiêm, bên cạnh có Phí Bạc Lâm đứng. Đúng lúc y tá giơ kim lên chuẩn bị tiêm vào tay cậu, Ôn Phục ngẩng đầu nhìn Phí Bạc Lâm.

Phí Bạc Lâm im lặng. Một tay anh đỡ lấy vai Ôn Phục, tay kia đưa lên che mắt cậu lại.

Thực ra Ôn Phục không hề sợ tiêm. Mấy năm qua vì lao lực mà cậu đã phải vào bệnh viện không ít lần.

Khi không có Phí Bạc Lâm, kim tiêm chọc vào cậu cũng chẳng r*n r* hay th* d*c, cứ thế mà tiêm xong. Nhưng giờ Phí Bạc Lâm ở bên cạnh, dù có sợ hay không, cậu vẫn phải dựa dẫm để anh che mắt, nếu không sẽ cảm thấy như mình bị thiệt thòi.

Tóm lại là có một suy nghĩ thế này, con nhà người ta tiêm đều có người lớn che mắt, cậu cũng phải được Phí Bạc Lâm che.

Phí Bạc Lâm cũng hiểu suy nghĩ của cậu. Khi Ôn Phục nhìn tới, anh nhẹ nhàng đưa tay lên.

Y tá đeo khẩu trang, liếc nhìn Ôn Phục. Cậu cũng đeo khẩu trang nên không bị nhận ra. Y tá ôn tồn cười nói: "Lớn thế rồi mà vẫn sợ tiêm à."

Phí Bạc Lâm mỉm cười giải thích: "Trẻ con nũng nịu ấy mà, càng có người lớn bên cạnh lại càng làm nũng."

Y tá tiếp tục cười, để Ôn Phục thư giãn: "Lớn thế rồi còn làm nũng với anh trai."

Chỉ trò chuyện trong chốc lát, mũi kim đã đâm vào dưới da, thuốc kháng sinh cũng được tiêm vào.

Ôn Phục không nói gì, hai mắt nhắm lại trong bóng tối. Hàng lông mi dày của cậu khẽ run, vô tình quét qua lòng bàn tay Phí Bạc Lâm. Đầu ngón tay anh hơi run, anh khẽ áp tay gần hơn một chút, cảm nhận rõ hơn cử động chớp mắt của Ôn Phục.

Thử phản ứng da xong, Phí Bạc Lâm bỏ tay xuống. Biểu cảm của Ôn Phục không hề thay đổi, hoàn toàn không giống như bị tổn thương bởi cơn đau do kim tiêm gây ra.

Chỗ tiêm sưng lên một nốt nhỏ, mười lăm phút sau y tá mới quay lại.

Ôn Phục nắm vạt áo Phí Bạc Lâm và nói: "Em đói rồi."

Phí Bạc Lâm tiện tay kéo một chiếc ghế ngồi xuống bên cạnh, lấy điện thoại ra hỏi: "Muốn ăn gì?"

Vì vị trí khá hẻo lánh, Phí Bạc Lâm không rành các quán ăn quanh đây. Khu vực bệnh viện chủ yếu là quán ăn nhanh bình dân, chắc cũng chẳng có gì ngon, nên anh chỉ có thể gọi đồ mang về.

Ôn Phục suy nghĩ một lát: "Hamburger."

Ngày hôm đó ở đêm Weibo, cậu thực ra đã không ăn no. Hamburger của McDonald's nhỏ, cậu mới ăn ba cái thì đã có người đến xin.

Khi đó cậu nghe nói đối phương là một diễn viên nhí mười bốn tuổi. Ôn Phục suy nghĩ một chút, nhớ lại sức ăn của mình năm mười bốn tuổi, bèn đưa hết đồ ăn còn lại cho đối phương.

Cậu hiểu hơn ai hết cảm giác đói bụng ở tuổi mười bốn, mười lăm khó chịu đến thế nào.

Tuy nhiên, Ôn Phục đã đoán sai, không phải ai cũng ăn nhiều như cậu năm mười bốn tuổi.

Diễn viên nhí kia không ăn hết hamburger được đưa cho, còn Ôn Phục thì ăn chưa đã thèm. Giờ ngồi trong bệnh viện không hiểu sao lại nghĩ đến, bất chợt thấy thèm vô cùng.

Phí Bạc Lâm theo thói quen tìm "hamburger" trên ứng dụng gọi đồ ăn. Giao diện hiện ra chỉ có một vài cửa hàng gà rán nhỏ không có có địa chỉ bán tại chỗ và một cửa hàng KFC cách bệnh viện 4.8 km.

Phạm vi giao hàng ở đây là trong vòng năm km, trong khi cửa hàng McDonald's duy nhất gần bệnh viện mà anh tìm thấy lại cách 5.1 km.

Ánh mắt Phí Bạc Lâm tối sầm, anh thoát khỏi ứng dụng gọi đồ ăn, gọi điện cho tài xế dưới nhà bảo người đó lái xe đến cửa hàng McDonald's cách 5.1 km mua vài phần rồi mang đến.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!