Chương 16: Cứu người

Editor: Sophie

Beta: Sophie

Nước sông đục ngầu, hai người đó mặc áo bông dày cộm, người đàn ông một thân đồ đen, chìm nổi trong nước không nói một lời, đứa bé mặc áo bông đỏ, không nhìn rõ giới tính, chỉ nghe thấy tiếng gọi bố vang lên the thé.

Chưa được mấy tiếng thì đứa bé sặc nước, cổ họng không thể kêu nữa, chỉ có thể không ngừng vùng vẫy trong vòng tay của người lớn.

Họ ở quá xa bờ, Ôn Phục bơi rất lâu mới ngoi lên mặt nước, giật khẩu trang để hít một hơi. 

Nghĩ đến lời dặn dò của Châu Kỷ và Stella, để tránh bị nhận ra và gây rắc rối cho ekip, cậu lại nín thở lặn xuống, đeo lại chiếc khẩu trang đã ướt sũng.

Bà chủ quán cơm thấy cậu chạy xuống dưới cầu thì liền đuổi theo. 

Ban đầu bà lo sợ Ôn Phục làm chuyện gì dại dột, nhưng khi chạy xuống và nhìn thấy cảnh tượng dưới sông thì bà hốt hoảng, vừa vội vàng lấy điện thoại ra, vừa ngẩng đầu hô hoán khắp nơi: "Cứu với! Có người nhảy xuống sông! Cứu mạng!"

Nước sông lạnh buốt đến tận xương tủy, chân tay Ôn Phục dần cứng đờ và tê liệt. 

Cuối cùng khi sắp mất hết tri giác, cậu cũng bơi đến trước mặt hai người kia. Từ xa, trên bờ vang lên tiếng bà chủ gọi điện thoại: "Alo 110 ạ? Có người chết đuối, đến ngay đi! Ở đây..."

Ngày càng có nhiều người kéo đến, nhưng vì họ ở gần giữa sông nên không ai dám xuống. Dòng nước cuồn cuộn vỗ vào tai Ôn Phục, có lúc tràn qua đầu, dội vào tai cậu, tiếng ồn ào trên bờ càng trở nên mơ hồ.

Cậu đưa tay ra để đỡ đứa bé mặc áo bông đỏ, nhưng lại bị người cha đá một cú mạnh vào bụng.

Mục đích của người đàn ông này là tự sát cùng con mình.

Bụng Ôn Phục đau nhói, bị dòng nước xô đẩy lùi lại.

Cậu lại bơi tới, cố gắng giành lấy đứa bé đã gần như mất ý thức khỏi tay người cha. Người đàn ông dùng một tay ôm chặt eo đứa bé, tay kia rảnh ra tát mạnh vào mặt Ôn Phục, rồi đẩy vai cậu, liên tục đẩy cậu ra xa.

Những người trên bờ lúc này mới hiểu ý đồ của người cha, có người bắt đầu chỉ trích, có người ném những cây sào tre dài xuống sông, kêu gọi Ôn Phục quay lại.

Ôn Phục quay lưng lại với bờ sông và cây cầu, một lần nữa giật khẩu trang xuống chỗ không có người để hít một hơi thật sâu, rồi lại đeo khẩu trang lên, dồn hết sức lực để giằng co đứa bé với người đàn ông.

Sức của cậu vốn không hề nhỏ, bình thường khi dốc hết sức, những người bên cạnh cũng không đấu lại, huống hồ người đàn ông này đã ngâm mình trong nước nửa ngày với một đứa bé trong vòng tay.

Trong lúc giằng co, phía sau bờ sông vang lên tiếng "tùm" của một người vừa nhảy xuống nước.

Thấy đứa bé sắp bị Ôn Phục giành mất, người đàn ông rút con dao gọt hoa quả giắt sau lưng ra, bắt đầu đâm bừa vào người Ôn Phục dưới nước.

Cái lạnh tột độ làm giảm cảnh giác của con người. 

Bụng và chân Ôn Phục bỗng nhiên truyền đến từng cơn đau buốt lạnh lẽo, cậu không nghĩ nhiều, dồn một hơi giành được đứa bé vào lòng, quay đầu bơi vào bờ.

Nước sông mờ đục bám trên lông mi, Ôn Phục không nhìn rõ mọi thứ trước mắt, chỉ có thể dựa vào tầm nhìn mơ hồ để bơi về phía nơi có nhiều người.

Trên bờ, tiếng người ồn ã dậy lên.

"Muốn chết thì chết một mình, đừng lôi con theo!"

"Đúng thế! Trẻ con có tội tình gì! Đồ súc sinh!"

"Hắn sợ chết một mình, nên muốn kéo thêm một mạng đi cùng!"

"Cậu thanh niên, coi chừng đấy!"

Đứa bé áp chặt vào vai Ôn Phục, vòng tay ôm cứng lấy cổ cậu. Rồi bất chợt, nó nghẹn giọng, khàn khàn gào lên:

"Anh ơi! Anh ơi!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!