Chương 15: Fan cuồng

Editor: Sophie

Beta: Sophie

Có lẽ do bị ám ảnh tâm lý quá lớn, Ôn Phục đã đặt bức thư đó vào vị trí sâu nhất trong phòng sách. Sau đó cậu trở về phòng, ngả lưng xuống giường và ngủ thiếp đi.

Cùng lúc đó, tại khách sạn nơi Phí Bạc Lâm tạm trú, anh nhận được một gói bưu kiện do Stella gửi từ Bắc Kinh, như một món quà đáp lễ vì lần trước anh đã hào phóng tặng trang phục cho Ôn Phục trong đêm hội Weibo.

Gói bưu kiện này hoàn toàn khác với phong cách nhỏ gọn mà tinh tế, đơn giản mà sang trọng của Stella. Đó là hai thùng lớn, nặng, cao đến đầu gối.

Người phục vụ đã phải tốn khá nhiều sức để đẩy hai thùng hàng đến cửa phòng.

Phí Bạc Lâm nhờ mang một con dao nhỏ đến rồi ngồi xuống sàn mở thùng. Anh thấy bên trong là vô số phong thư, ít nhất cũng phải năm, sáu trăm cái, mỗi cái đều được cẩn thận bọc kín bằng tấm acrylic chống bụi, đó là lý do vì sao gói bưu kiện lại nặng đến vậy.

Ban đầu anh không hiểu những bức thư này gửi cho mình để làm gì, cho đến khi anh tùy tiện cầm một phong bì lên, nhìn qua tấm acrylic bọc kín thấy dòng mã bưu điện "644000" và bốn chữ người nhận Bạc Lâm là nét chữ của Ôn Phục.

Phí Bạc Lâm thoáng ngạc nhiên, sau đó nhanh chóng cầm từng phong bì đã được bọc kín để kiểm tra, phát hiện tất cả đều viết cùng một nội dung, mỗi phong bì đều ghi người nhận Bạc Lâm.

Hơn năm trăm bức thư, mỗi bức được sắp xếp cẩn thận theo ngày tháng trong thùng, vừa đúng hai năm Ôn Phục ở nước ngoài.

Năm giờ sáng, Ôn Phục bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.

Cậu ngủ rất say, mỗi khi ngủ lại cuộn mình trong chăn như một con tôm, đầu chỉ gối vào một góc gối, tóc trên đầu rối tung.

Tiếng chuông reo rất lâu, cậu mới nửa tỉnh nửa mê đưa tay với lấy điện thoại, hàng lông mi dày chỉ hé ra một kẽ hở rất nhỏ, chưa kịp nhìn số, đã ấn nghe rồi đưa điện thoại lên tai, chưa kịp nói "alo" đã suýt ngủ thiếp đi lần nữa.

Từ đầu dây bên kia vang lên một giọng nói quen thuộc: "... Tiểu Phục."

Ôn Phục bỗng chốc mở bừng đôi mắt.

Phí Bạc Lâm co một chân dựa vào cạnh giường, ngồi trên sàn phòng, xung quanh là vô số phong bì và giấy thư.

Xung quanh chỉ bật một chiếc đèn đầu giường, một tay anh đặt trên đầu gối, đầu ngón tay còn kẹp một bức thư lỏng lẻo, một tay cầm điện thoại khẽ cúi đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm vào một bức thư nào đó dưới đất, lắng nghe tiếng hít thở và những tiếng sột soạt từ đầu dây bên kia, là Ôn Phục đã ngồi dậy trên giường.

"Anh?"

Ôn Phục đã tỉnh táo hơn, dụi dụi mắt, rồi đưa tay ấn đèn đầu giường, sau một lúc thích nghi với ánh sáng, cậu đợi mãi mà không thấy Phí Bạc Lâm lên tiếng.

Cậu đưa điện thoại xuống nhìn, xác nhận đó là số điện thoại cũ của Phí Bạc Lâm, rồi lại đưa ống nghe lên tai, im lặng chờ đợi.

"Tiểu Phục..."

Phí Bạc Lâm lại gọi tên Ôn Phục, nhưng vẫn không nói gì thêm.

Anh có rất nhiều điều muốn nói, nhưng lại cảm thấy nói ra cũng vô dụng.

Ôn Phục đã lớn lên trong khoảng thời gian anh không nhìn thấy, tất cả những hỉ nộ ái ố mà anh bỏ lỡ trong hàng nghìn ngày đêm đã từ từ tạo nên con người Ôn Phục của ngày hôm nay, mất bò mới lo làm chuồng, đã quá muộn rồi.

Ôn Phục khoanh chân ngồi trên giường, hệ thống sưởi sàn trong phòng khiến cậu dù chỉ mặc một chiếc áo ngủ cotton rộng thùng thình cũng không thấy lạnh. 

Cậu nghe thấy tiếng thở dồn dập, ngập ngừng của Phí Bạc Lâm, nhưng không biết đêm nay anh đã xảy ra chuyện gì.

Vì vậy cậu im lặng một lúc, rồi chủ động lên tiếng hỏi: "Anh đến đón em về nhà à?"

Châu Kỷ nhận ra, hôm nay trên đường đi Ôn Phục có tâm trạng đặc biệt tốt.

Người này vốn dĩ dù vui hay buồn cũng chỉ có một biểu cảm trên mặt, thế mà hôm nay Ôn Phục lại toát lên một thần thái khác hẳn. Đôi mắt cậu như được phủ thêm một lớp sáng, long lanh hơn trước.

Khi anh đón cậu lên xe, thậm chí có một khoảnh khắc, cách lớp khẩu trang anh nghe thấy Ôn Phục khẽ ngân nga một bài hát.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!