Editor: Sophie
Beta: Sophie
Phí Bạc Lâm hơi mất tự nhiên khi thu dọn bát đĩa, anh điều chỉnh nét mặt rồi quay người lại, ánh mắt của Ôn Phục theo sát từng bước chân của anh.
Anh đi đến bàn ăn lau tay rồi rút giấy, đến trước mặt Ôn Phục cúi đầu lau miệng cho cậu, nhưng vẫn luôn tránh né không nhìn thẳng vào mắt cậu: "Ăn xong 15 phút thì ngủ trưa nhé."
Ôn Phục đợi anh lau xong theo bản năng mím môi, thấy Phí Bạc Lâm đi vào phòng ngủ lấy áo khoác, đoán là anh sắp đi cậu liền đi theo sau hỏi: "Buổi chiều ăn gì ạ?"
Phí Bạc Lâm khẽ hỏi nhanh: "KFC có được không?"
Ôn Phục không nghe rõ: "Cái gì cơ?"
Phí Bạc Lâm im lặng hai giây rồi đáp: "Không có gì."
Anh xắn tay áo sơ mi đến bắp tay, cầm chiếc áo khoác trên giường rồi đi đến cửa sổ đóng rèm lại. Anh quay đầu nói: "Ngủ đi, buổi chiều..."
Phí Bạc Lâm chợt dừng lại, nhớ ra lịch trình buổi chiều kéo dài đến tận tối, không có thời gian để quay lại.
"Anh sẽ chuẩn bị cơm cho em." Anh vỗ vỗ chiếc chăn: "Lại đây ngủ đi."
Ôn Phục cởi dép, trèo lên giường rồi chui vào chăn. Phí Bạc Lâm nghiêng người đắp chặt chăn cho cậu để gió không lọt vào: "Ngủ trưa đừng quá một tiếng, chuông báo thức reo là phải dậy... Đã đặt báo thức chưa?"
Ôn Phục nhìn thấy vết nước bắn trên áo ghi lê của Phí Bạc Lâm khi anh rửa bát, rồi nhìn lên vết sẹo trên cằm anh.
Cậu rất muốn đưa tay chạm vào nhưng cuối cùng chỉ lắc đầu. Lúc này cậu nằm ngay đơ như một cái kén vì Phí Bạc Lâm đã đắp chặt chăn cho cậu, nếu thò tay ra thì sẽ phải đắp lại.
Phí Bạc Lâm cầm điện thoại của Ôn Phục lên, là mẫu của ba năm trước.
Lúc đó Ôn Phục vừa nổi tiếng, Stella cùng cậu đi sự kiện thì phát hiện cậu đã nhiều năm không đổi điện thoại, màn hình tràn viền đã phổ biến mà máy của cậu vẫn không có mở khóa vân tay.
Hóa ra, video ca hát từng nổi khắp mạng xã hội năm ấy không phải cố tình dùng bộ lọc hoài cổ, mà đơn giản vì camera điện thoại của Ôn Phục có chất lượng quá tệ.
Thế là cô ép cậu đổi điện thoại mới luôn.
Giờ chiếc điện thoại này cũng đã dùng được hai ba năm. May mắn là có tính năng mở khóa bằng khuôn mặt, Phí Bạc Lâm giơ màn hình đen ngòm ra trước mặt Ôn Phục.
Cậu chớp mắt, màn hình sáng lên. Phí Bạc Lâm cầm điện thoại về, thoáng ngạc nhiên khi nhìn thấy hình nền của cậu, rồi giả vờ như không có gì, mở ứng dụng báo thức để cài đặt thời gian.
Đang cài đặt, Ôn Phục khẽ hỏi: "Anh sắp đi à?"
Phí Bạc Lâm nói: "Đợi em ngủ rồi anh mới đi."
Ôn Phục mở to mắt hơn một chút.
Phí Bạc Lâm dường như biết cậu đang tính toán gì, không thèm nhìn cậu mà chỉ tập trung vào màn hình, lạnh lùng nói: "Nhắm mắt vào ngủ đi."
Ôn Phục: "..."
Cậu nghe lời nhắm mắt lại, nghe tiếng Phí Bạc Lâm đặt điện thoại lên tủ đầu giường rồi rời khỏi phòng.
Cánh cửa phòng đóng lại, âm thanh bên tai cậu tĩnh lặng một cách lạ thường. Cậu mở mắt nhìn vào căn phòng tối om, kiên trì chờ đợi giấc ngủ đến.
Tiếng động bên ngoài trở nên mơ hồ, đầu tiên là tiếng chuông cửa dưới nhà.
Ngay sau đó, tiếng chuông cửa bị dập tắt, Phí Bạc Lâm dường như ra mở cửa nhận đồ ăn được giao tới, sau đó vào bếp và đóng cửa lại, bắt đầu nấu ăn với những nguyên liệu vừa đặt.
Ôn Phục cuối cùng đã chìm vào giấc ngủ với tiếng nấu nướng quen thuộc và mơ hồ ấy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!