Editor: Sophie
Beta: Sophie
Phí Bạc Lâm đặt đồ lên tủ, đồng thời liếc thấy một hàng cúp và chứng nhận được bày biện có chủ đích.
Anh lặng lẽ thay đôi dép mới đã chuẩn bị sẵn bên cạnh, rồi cúi người đỡ Ôn Phục dậy: "Em đợi lâu rồi à?"
Ôn Phục đáp: "Không biết."
Cậu không để ý mình đã ngồi đợi ở đây bao lâu.
Ôn Phục quay đầu nhìn chiếc ghế đẩu cách mình một đoạn, hình như cậu cứ đợi rồi dịch chuyển dần ra đến tận cửa.
Phí Bạc Lâm xách đồ vào bếp, tiện thể lướt qua nơi Ôn Phục sống. Anh gần như theo phản xạ đã ngửi thấy một điều gì đó bất thường.
Mọi thứ gọn gàng đến mức khả nghi.
Anh lặng lẽ đặt đồ xuống, hỏi Ôn Phục: "Phòng vệ sinh ở đâu?"
Ôn Phục chỉ tay sang bên trái, thấy Phí Bạc Lâm đi, cậu định lẽo đẽo theo sau. Phí Bạc Lâm quay đầu lại dặn dò: "Đi đun nước nóng đi."
"Dạ."
Một cái đuôi lại quay đầu trở về.
Phí Bạc Lâm rửa tay ở bồn rửa, lắng nghe tiếng động trong bếp, bước ra khỏi phòng vệ sinh, rồi rẽ sang bên cạnh, tùy tiện mở một cánh cửa phòng.
Tốt lắm, một phòng làm việc bừa bộn đến mức không có chỗ đặt chân. Thế này mới là bình thường.
Ôn Phục rõ ràng đã dồn tất cả những thứ không thể dọn dẹp ở phòng khách vào đây trước khi anh đến.
Anh nhặt bản nhạc dưới chân, rồi nhặt sách, nhặt bản nháp, nhặt giấy tờ luận văn, cho đến khi đến trước máy in, lòng bàn tay anh đã đầy một chồng giấy. Anh dựa vào thói quen và những vết tích mà Ôn Phục đã đánh dấu trên giấy để phân loại, đặt tất cả lên bàn.
Tiếp đến là sách.
Tất cả những cuốn sách đang mở trên thảm được Phí Bạc Lâm quen tay dán nhãn trang, gấp lại, rồi phân loại thành sách học thuật, sách đời sống và sách giải trí. Cuối cùng, anh dán thêm ghi chú vào những cuốn sách cần trả thư viện trong thời gian gần.
Giá nhạc và ghế được Phí Bạc Lâm dịch chuyển đến nơi có ánh nắng, tránh để Ôn Phục ngày ngày trốn trong góc tối viết nhạc.
Chăn mỏng được gấp gọn và đặt ở vị trí Ôn Phục thường ngồi. Đàn guitar nằm trên sàn cũng được Phí Bạc Lâm cất vào đúng giá của nó. Vì đã quá quen với những việc này, anh chỉ mất khoảng mười phút để dọn dẹp xong.
Trong khi đó, Ôn Phục đã đứng ở cửa quan sát anh bận rộn từ vài phút trước.
Khi Phí Bạc Lâm mở chiếc tủ chứa đầy phong bì, Ôn Phục khẽ nói: "Đó là thư của người hâm mộ."
Anh đóng tủ lại, đột nhiên nghe Ôn Phục hỏi: "Của em..."
Phí Bạc Lâm không nghe rõ: "Cái gì?"
Ôn Phục lại lắc đầu.
Giọng Ôn Phục thường rất nhỏ, và nếu không muốn nói lần thứ hai thì tuyệt đối sẽ không mở lời.
Phí Bạc Lâm nói: "Dẫn anh đi xem phòng ngủ của em."
Ôn Phục im lặng một giây, như đang do dự, liếc nhìn vẻ mặt của Phí Bạc Lâm, cuối cùng vẫn dẫn anh mở cửa phòng ngủ chính.
Vì cậu ít mặc quần áo nên nhà không có phòng thay đồ. Căn phòng lớn nhất được dùng làm phòng đàn, còn phòng lớn thứ hai chính là phòng ngủ chính này và chiếc tủ quần áo duy nhất trong nhà cũng ở đây.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!