Editor: Sophie
Sau khi viết được một lúc, Phí Bạc Lâm cứ thấy có gì đó sai sai.
Anh vô thức quay đầu lại, lập tức giật mình.
Ôn Phục đang đứng ngay phía sau, cách anh chỉ một sải tay, trần như nhộng thò đầu ngó vào vở bài tập của anh. Không rõ đã đứng đó bao lâu.
Lúc này Phí Bạc Lâm mới sực nhớ mình quên chưa mặc đồ cho thằng bé.
May mắn là đang tháng Sáu, trời vừa nóng, cửa sổ trong nhà lại đóng kín, nên Ôn Phục đứng đó một lúc cũng không dễ bị cảm lạnh.
Phí Bạc Lâm gấp vở bài tập, rồi đứng dậy đến tủ quần áo lấy bộ đồ mới mà Lâm Viễn Nghi đã mua cho Ôn Phục.
Tìm thấy quần áo xong, anh ngồi bên giường vẫy tay gọi Ôn Phục: "Lại đây."
Ôn Phục ba bước gộp hai bước đi tới, liếc nhìn cái tên trên bìa vở bài tập.
Phí Bạc Lâm.
Ôn Phục chẳng nhận ra chữ nào.
Cậu biết viết tên mình, còn cảm thấy đắc ý vì tên mình hời hơn tên Phí Bạc Lâm, viết xong chỉ mất nửa thời gian so với tên anh.
Phí Bạc Lâm tất nhiên không biết cái đầu nhỏ 6 tuổi của Ôn Phục đang nghĩ gì, anh chỉ thấy Ôn Phục đi đến trước mặt mình, rồi mới nhận ra tay chân và bụng đều ửng đỏ.
Anh xoay Ôn Phục quay người lại, phát hiện lưng, bắp chân và mông của Ôn Phục cũng đỏ ửng.
Phí Bạc Lâm nghiên cứu Ôn Phục một lúc, hiểu chuyện gì đang xảy ra, mặt anh đỏ bừng lên.
Anh đã kỳ cọ Ôn Phục quá mạnh tay, những mảng ửng lên đều là vết tích do khăn tắm để lại.
Thôi xong. Nếu mẹ mà về, thấy anh "tắm" cho em trai đến đỏ au như miếng thịt kho, thể nào cũng vỗ bôm bốp lên đầu anh cho xem.
Anh luống cuống túm lấy Ôn Phục hỏi: "Có đau không?"
Ôn Phục đứng trước mặt anh, giống như trong phòng tắm, chỉ nhìn anh mà không nói gì.
Phí Bạc Lâm 8 tuổi vẫn chưa đủ dũng khí để thừa nhận lỗi lầm của mình, chỉ dám quay mặt lẩm bẩm: "Đau cũng không nói."
Anh đưa quần áo ra, hỏi: "Em biết mặc không?"
Quần áo thì dĩ nhiên Ôn Phục biết mặc. Sáu tuổi rồi, ai lại không biết mặc cơ chứ.
Thấy Ôn Phục lặng lẽ nhận bộ đồ ngủ, Phí Bạc Lâm lại rụt tay về lấy lại: "... Thôi, để anh mặc cho. Em giơ tay lên."
Tưởng rằng việc mặc quần áo cho Ôn Phục sẽ khó khăn như việc tắm rửa, nào ngờ Ôn Phục ngoan ngoãn đến lạ, bảo giơ tay thì giơ tay, bảo ngẩng đầu thì ngẩng đầu, như một con búp bê vải, Phí Bạc Lâm bảo cử động thế nào thì cử động thế đó.
Mặc quần áo xong cho cậu, Phí Bạc Lâm nhìn đồng hồ treo tường, đã gần mười hai giờ Lâm Viễn Nghi còn một tiếng nữa mới đóng cửa hàng.
Anh nhanh chóng vào phòng vệ sinh rửa mặt rồi quay lại phòng khách, thấy Ôn Phục mặc bộ đồ ngủ rộng hơn người một cỡ. Lâm Viễn Nghi mua size bình thường cho trẻ 6 tuổi, nhưng Ôn Phục lại nhỏ hơn nhiều so với bạn bè cùng tuổi, quần áo đương nhiên không vừa.
Cậu trông như một con ma nhỏ, ôm chiếc ghế con ngồi ngay cửa ra vào, mắt tròn xoe chờ Lâm Viễn Nghi về.
Phí Bạc Lâm vẫn lo Lâm Viễn Nghi phát hiện "chiến tích" mình để lại trên người Ôn Phục, liền vội vàng đi tới nắm tay cậu kéo vào phòng: "Đi ngủ với anh."
Trong nhà chỉ có một phòng ngủ. Lâm Viễn Nghi thường đi sớm về khuya, để không ảnh hưởng đến giấc ngủ và việc học của Phí Bạc Lâm nên bà luôn nằm trên chiếc giường kê ở phòng khách.
Ôn Phục không gật cũng chẳng lắc, giống như một cỗ máy được lập trình sẵn, trong ngôi nhà này chỉ mở miệng khi nói chuyện với Lâm Viễn Nghi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!