Chương 104: Ngoại truyện 6.1: Quay ngược thời gian, nuôi vợ từ bé

Editor: Sophie 

Gần đây, Phí Bạc Lâm 8 tuổi cảm thấy rất nhức đầu. 

Lâm Viễn Nghi, tức là mẹ anh, vừa đi Vân Nam mang về một lô hàng mới trị giá hai nghìn tệ, cùng một đứa trẻ "mua không mất tiền". 

Đứa trẻ 6 tuổi, tên là Ôn Phục, ốm nhom, thấp bé, nhưng trắng trẻo sạch sẽ. Đôi mắt đen láy, lông mi dài và rậm, nhưng lại to một cách không hài hòa trên khuôn mặt nhìn là biết bị suy dinh dưỡng. 

Lâm Viễn Nghi nói, chỉ cần cho ăn nhiều thịt, béo lên chút thì sẽ đẹp. Trẻ con cứ phải mập mạp một chút mới xinh. 

Phí Bạc Lâm thì không đồng tình lắm. Anh vừa phụ mẹ rửa rau trong bếp, vừa hỏi: 

"Em ấy sẽ ở đây bao lâu ạ?" 

Lúc anh hỏi câu đó, đứa trẻ bên ngoài đang ôm gói bánh quy Lâm Viễn Nghi cho mà cắn rột rột, miệng đầy vụn bánh, còn rơi một ít lên quần áo. 

Câu hỏi vừa buông ra, tiếng cắn bánh quy trong phòng khách bỗng chốc im bặt. Trong bếp không ai nhận ra, chỉ có cuộc trò chuyện tiếp tục. 

Lâm Viễn Nghi vừa rửa rau, vừa ngước mắt nhìn Phí Bạc Lâm, cười trêu chọc anh: "Cái gì mà ở bao lâu?" 

Phí Bạc Lâm dừng tay rửa rau, nhìn mẹ mà không nói gì. 

Thấy thế, bà càng thấy thú vị. Bà thích chọc anh, thích nhìn bộ dạng con trai mình sốt ruột. Bình thường, anh quá mức chín chắn, ít khi lộ cảm xúc. 

Trẻ con sao lại không có cảm xúc chứ? Bà luôn lo nếu con trai cứ thế này, sau này sẽ phát sinh bệnh tâm lý. 

"Nhặt về rồi, không đi đâu nữa." Nói xong, bà cúi đầu nhấc bó rau vừa rửa xong bỏ vào rổ, một lọn tóc mai xõa xuống trán, "Mẹ nhặt được trên đường phố Vân Nam, mẹ hỏi rồi, chẳng có ba mẹ, ngay cả mình từ đâu tới cũng không biết. Nếu không đem về, buổi tối có khi bị sói tha mất." 

Lâm Viễn Nghi lấy hai củ khoai tây từ túi siêu thị đưa cho Phí Bạc Lâm. Anh nhận lấy, quay người đi gọt vỏ khoai tây, vừa gọt vừa nói: "Em ấy biết nói không?" 

Anh còn tưởng cậu bị câm. 

Từ chiều đến giờ, ngoài chuyện ăn thì cậu chỉ bám lấy mẹ, chẳng nói nửa lời. 

"Nói còn giỏi hơn con đấy," Lâm Viễn Nghi hừ một tiếng. Bà không thích cái tật nhỏ của con, hễ gặp chuyện không vừa ý là trong lời như có gai. Nếu quá đáng bà sẽ nhắc nhở, nhưng phần lớn Phí Bạc Lâm biết chừng mực, chỉ ở trước mặt mẹ mới bộc lộ chút bướng bỉnh này. 

"Từ hôm nay trở đi nó là em trai con rồi. Vài hôm nữa mẹ sẽ tìm cách đưa nó đi làm hộ khẩu. Ở chỗ nhỏ thế này dễ mà, chỉ cần quen biết chút là xong." 

Lâm Viễn Nghi đun nóng dầu, đổ nắm rau xanh vào nồi. Một làn khói bốc lên từ bếp, bà vội vàng bật máy hút mùi, quay đầu lại nháy mắt với con trai, "Từ nay con có người ăn cơm chung rồi." 

Ngoài phòng khách, lại vang lên tiếng cắn bánh quy rộp rộp. 

Phí Bạc Lâm chẳng muốn có thêm "em trai" gì hết. Lại còn là một đứa khác họ khác tên, còn phải chung sổ hộ khẩu với anh. 

Một gia đình ba người, mỗi người một họ. 

Mặc dù không thích, anh vẫn không mở lời bảo mẹ gửi cậu vào trại trẻ mồ côi. 

Phí Bạc Lâm cho rằng làm vậy quá tàn nhẫn. 

Nếu đổi lại là mình, chắc chắn cũng sẽ chọn ở với người như mẹ, chứ không muốn bị bỏ vào trại trẻ mồ côi. 

Đâu thể chỉ vì mình là con ruột mà cao quý hơn so với một đứa trẻ mồ côi phải lang bạt bên ngoài, có quyền quyết định vận mệnh của một sinh mạng khác trong gia đình này. 

Chỉ là Lâm Viễn Nghi nuôi một mình anh đã đủ mệt rồi, nhà lại thêm một miệng ăn, cuộc sống sẽ rất khó khăn. 

"Trẻ con thì ăn được bao nhiêu cơm chứ?" Lâm Viễn Nghi trêu chọc nhìn vẻ hờn dỗi của Phí Bạc Lâm, đưa tay chọc vào chóp mũi anh nhưng Phí Bạc Lâm né được. 

"Xem cái vẻ dỗi hờn của con này," Bà mỉm cười dỗ dành. "Mẹ còn sợ nó không ăn hết khẩu phần cơm của mèo cơ đấy." 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!