Editor: Sophie
Ôn Phục ngồi co ro trên tấm thảm trước sofa trong phòng, ra sức loay hoay với chiếc khóa và vòng da trên cổ mình.
Cửa phòng khép chặt, nhưng cậu không khóa trái, người bên ngoài chỉ cần mở là có thể vào.
Tiếng bước chân ngoài hành lang dần tiến lại gần, lúc đầu rõ ràng rất vội vàng, nhưng đến sát cửa phòng thì lại chậm dần.
Một lát sau, cửa phòng vang lên hai tiếng gõ nhẹ. Giọng Phí Bạc Lâm truyền qua cánh cửa: "... Bé cưng?"
Ôn Phục vẫn cúi đầu tập trung nghiên cứu thứ trên cổ, chỉ kéo dài giọng đáp lại một tiếng: "Vâng?"
Không mang theo chút cảm xúc nào.
Phí Bạc Lâm lúc này mới đẩy cửa bước vào.
Con mèo nhỏ của anh đã tự nhốt mình rồi.
Khi Phí Bạc Lâm nhận ra điều này, yết hầu anh vô tình nuốt khan một cái.
Anh chậm rãi bước tới, nhìn thấy chiếc khóa ở phía sau cổ Ôn Phục mà cậu chưa phát hiện ra.
Anh ngồi xuống sofa ngay phía sau, đưa tay che đi vị trí đó.
Cần cổ trắng ngần, cùng với mái tóc đen che sau gáy, hoàn toàn phơi bày trước mắt anh.
Phí Bạc Lâm hỏi: "Không mở ra được sao em?"
Ôn Phục dồn hết chú ý về phía trước, hoàn toàn chẳng nhận ra tình cảnh của mình, chỉ khẽ gật đầu.
Ngón tay Phí Bạc Lâm xoa xoa trên chiếc vòng cổ da, thấp giọng nói: "Để anh thử xem."
Ôn Phục nghiêng, ngước mắt nhìn anh.
Phí Bạc Lâm lùi lại một chút, mở rộng đầu gối, rồi vỗ nhẹ vào khoảng trống giữa đùi mình.4
Ôn Phục xoay người, chen vào g*** h** ch*n anh, ngồi bệt dưới sàn, ngửa cổ lên chờ Phí Bạc Lâm gỡ khóa giúp.
Thật ra tháo khóa này cực kỳ đơn giản, chỉ cần ngón tay linh hoạt một chút, luồn ra sau gáy không đến hai giây là có thể mở được.
Nhưng Phí Bạc Lâm lại cúi thấp người, kề sát dưới cằm Ôn Phục, hai tay mân mê khóa cài nơi cổ cậu, giả vờ bận rộn như tháo không ra.
Ôn Phục cũng chẳng thúc giục. Hơi thở của Phí Bạc Lâm phả vào bên cổ khiến cậu hơi nhột, bèn chớp mắt nhìn lên trần nhà.
Chất liệu của vòng cổ da tuy mềm mại, nhưng Ôn Phục không hề nhẹ tay với chính mình. Sau một lúc loay hoay, cổ cậu đã bị hằn lên những vết đỏ nhạt.
Phí Bạc Lâm làm ra vẻ nghiêm túc mở khóa, nhưng đầu ngón tay lại lướt qua vết hằn trên cổ Ôn Phục, khẽ hỏi: "Sao đột nhiên lại mua những thứ này?"
Ôn Phục vốn đang ngây người, nghe vậy thì nhìn anh, trả lời ngắn gọn: "Anh muốn mua."
"Anh muốn mua là em mua sao," Phí Bạc Lâm cố tình hỏi vặn lại, "Có biết là để làm gì không?"
Ôn Phục không trả lời.
Chính vì cậu không trả lời, Phí Bạc Lâm càng chắc chắn đáp án trong lòng.
Ôn Phục không phải kẻ ngốc, mua đồ không đọc rõ chi tiết thì ít nhất cũng biết mấy thứ này dùng cho chuyện gì. Cùng lắm là vì thấy anh thích nên sẵn sàng mua để chiều, nhưng chưa hẳn thật sự đã hiểu chơi như thế nào.
Phí Bạc Lâm chậm rãi mân mê chiếc vòng, ngón tay xoay quanh chiếc khoen thép ở giữa: "Anh dọn dẹp mấy thứ bên ngoài xong, chúng ta thử một lần."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!