Editor: Sophie
Phí Bạc Lâm đặt đũa xuống, nhanh chóng sắp xếp lại suy nghĩ trong đầu, định giải thích ngọn ngành sự việc với Tạ Nhất Ninh, kẻo Ôn Phục phải gánh tiếng xấu này.
Anh chưa kịp mở lời thì phía dưới bàn Ôn Phục đã đặt tay lên đùi anh, rồi tiếp lời ngay sau đó: "Công ty yêu cầu, nếu không sẽ phải bồi thường."
Ngón tay Phí Bạc Lâm gõ nhẹ xuống mặt bàn, cụp mắt nhìn bàn tay đang đặt trên đùi mình.
Bàn tay của Ôn Phục không thay đổi nhiều so với năm 16 tuổi, ngoại trừ những vết chai mỏng do chơi guitar, toàn bộ bàn tay vẫn thon dài, trắng trẻo và sạch sẽ, ngay cả móng tay cũng vừa được Phí Bạc Lâm cắt tỉa hai hôm trước.
Đêm đó, Ôn Phục nằm dưới thân Phí Bạc Lâm, người đẫm mồ hôi, đang ngẩng cổ nhìn trần nhà th* d*c. Phí Bạc Lâm nằm úp trên ngực cậu, vô tình chạm vào ngón tay cậu, lần theo từ gốc đến đầu ngón, khàn giọng lẩm bẩm: "Sao móng tay lại dài ra rồi."
Phí Bạc Lâm nói câu này, như đang hỏi Ôn Phục lại như tự nói với chính mình: "Tóc cũng dài nhanh."
Rõ ràng anh nhớ mới cắt tóc và móng tay cho Ôn Phục chưa lâu, mà thoắt một cái, đã lại đến lúc phải cắt móng tay, cắt tóc rồi.
"Em không biết." Ôn Phục mơ màng nhìn đèn trần, dường như vẫn chưa hoàn hồn, chỉ vô thức đưa tay lên chạm đến đỉnh đầu Phí Bạc Lâm, xoa xoa, "Dạo này dài nhanh."
Người nhàn rỗi thì móng tay dài, tâm hồn thảnh thơi thì tóc dài.
Phí Bạc Lâm nắm lấy tay Ôn Phục ngồi dậy, kéo chăn đắp lên bụng cậu, dùng đầu ngón tay chạm vào móng tay Ôn Phục: "Trước đây tóc cũng dài nhanh như vậy sao?"
Anh nhớ hồi cấp ba tóc Ôn Phục cũng không dài nhanh, ít nhất là không nhanh như bây giờ. Có lẽ khi đó học hành vất vả, phải động não nhiều, còn bây giờ thì không đến mức như thế nữa.
Lòng ít ưu phiền, tự nhiên tóc dài nhanh.
Ôn Phục đảo mắt, hạ tầm nhìn xuống, nằm trên gối nhìn Phí Bạc Lâm khẽ nói: "Anh không ở bên, tóc em mọc chậm."
Trái tim Phí Bạc Lâm âm thầm rơi xuống, hệt như khoảnh khắc này.
Giọng Tạ Nhất Ninh truyền đến bên tai: "À? Vậy phải bồi thường bao nhiêu?"
Ôn Phục nhớ lại: "Phí vi phạm hợp đồng là hai triệu tệ."
"Quá đáng thật." Lư Ngọc Thu bên cạnh bất bình, "Trừ mấy năm ra mắt, lúc cậu đi làm thực tập sinh cũng chỉ mới mười tám, mười chín tuổi thôi. Công ty nào mà lại đưa điều khoản phạt hai triệu cho một đứa trẻ vừa thành niên chứ?"
Ôn Phục không phủ nhận: "Hiện tại đã giải ước hợp đồng rồi."
"Nhắc mới nhớ," Tạ Nhất Ninh chen vào, tiện tay mở một chai bia, "Cậu nói hồi đó làm thực tập sinh đúng mùa đông, mùa đông Hàn Quốc chắc lạnh lắm nhỉ?"
Ôn Phục nói: "Không nhớ nữa."
Cậu thật sự không còn nhớ rõ.
Hai năm ở Hàn Quốc, mùa đông đầu tiên trôi qua một cách mơ hồ, mỗi phút mỗi giây đều dành để chờ đợi thư của Phí Bạc Lâm. Sự mong mỏi mãnh liệt đó đã đốt cháy từng tấc không khí xung quanh cậu, khiến cậu chẳng còn khái niệm về thời gian hay nhiệt độ.
Mùa đông thứ hai hỗn loạn và tê dại. Nếu phải nói khoảnh khắc nào khiến Ôn Phục cảm thấy cái lạnh thấu xương, đó là đêm bị Park Dong Hee nhốt trong phòng tắm. Khi cậu quay lại phòng thay đồ, phát hiện tấm ảnh duy nhất chụp chung với Phí Bạc Lâm trong túi bị cắt nát, khoảnh khắc đó là lần đầu tiên Ôn Phục cảm thấy như rơi xuống hầm băng.
Nỗi nhớ và chỗ dựa không giống nhau. Nếu chờ thư là niềm hy vọng, thì tấm ảnh chụp chung duy nhất chính là chỗ dựa duy nhất của Ôn Phục trong khoảng thời gian chờ đợi đằng đẵng.
Chỗ dựa đã mất, hy vọng vẫn còn, nhưng chút hy vọng ấy mỗi ngày một mong manh hơn, tan vỡ dần theo sự hủy hoại của tấm ảnh.
Ở công ty quản lý trong nước, chỉ có vài người biết về quá khứ của cậu và họ giữ im lặng tuyệt đối về sự tồn tại của Phí Bạc Lâm. Những chứng cứ vốn đã ít ỏi về việc hai người từng ở bên nhau lại càng hiếm hoi. Đến mức Ôn Phục ngày càng tự hoài nghi, rằng hai năm ấm áp mà cậu chật vật có được ấy chỉ là ảo ảnh cậu tạo ra để tự cứu mình.
Sau này trở về nước, không có Phí Bạc Lâm, bốn mùa với cậu đều là mùa đông.
"Cũng đúng thôi," Tô Hạo Nhiên vừa nhúng thịt bò cho Tạ Nhất Ninh, hơi lạnh từ điều hòa thổi tan làn khói bốc lên từ nồi lẩu, vừa nói, "Chuyện cậu ở Hàn Quốc cũng đã bao nhiêu năm rồi. Hồi đó có lạnh thế nào thì bây giờ cũng qua rồi."
Ngón tay Ôn Phục khẽ miết lên đùi Phí Bạc Lâm. Cậu cúi đầu nhìn bát nước chấm mà anh pha cho mình, khẽ gật đầu: "Đều đã qua rồi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!