Hứa Nghiêu Thực mang theo Tống Hàng Hàng ra khỏi phòng khiêu vũ, lưu lại một Trần Tiêu tâm thần không yên đứng nguyên tại chỗ.
Sau khi ra khỏi phòng khiêu vũ, bị gió thổi qua, Tống Hàng Hàng bắt đầu có mấy phần tỉnh táo, nhưng thân thể vẫn không có khí lực như trước, cũng không biết bên cạnh đã thay đổi bao nhiêu chàng trai.
Hứa Nghiêu Thực lái xe chở Tống Hàng Hàng đến bệnh viện trước, bác sĩ xét nghiệm dạ dày, quả nhiên phát hiện thuốc mê, may mắn dược tính không mạnh, cho cô uống ít thuốc, lại dặn dò anh cho cô uống nhiều nước và nghỉ ngơi mấy ngày.
Lúc rời bệnh viện, Tống Hàng Hàng vẫn ở trạng thái nửa tỉnh nửa mê như cũ, Hứa Nghiêu Thực không thể làm gì khác hơn là đỡ cô vào xe, chở cô trở về ký túc xá.
Lúc đến ký túc xá đã gần mười hai giờ. Dừng lại trước phòng ký túc, anh tìm trên người cô một lúc mới thấy chìa khóa, ôm cô vào an trí tốt, vốn định xoay người rời đi, lại nghe thấy Tống Hàng Hàng mê sảng, ngừng lại.
Tống Hàng Hàng một mực chìm trong mơ màng, mặc cho anh bày trí, trong thoáng chốc cho là đã trở lại kiếp trước.
"Mẹ…" Cô lẩm bẩm nói. Cánh tay ấm áp này, là mẹ sao? Là mẹ sao?
Mẹ… Con nhớ mẹ lắm… Nhớ mẹ an ủi con, nhớ mẹ thu xếp cho con xem mắt, nhớ mẹ, rất nhớ mẹ…
Mẹ, mẹ ở bên kia, sống có tốt không? Nhưng còn có một Niếp Niếp đang chăm sóc mẹ? Không cần đau lòng đâu, trong lòng Hàng Hàng vẫn nhớ mẹ, Hàng Hàng cũng sẽ yêu mẹ như yêu mẹ bây giờ…
Người trước mắt vốn là phải đi, chợt xoay người nhìn mình, từ từ tại phóng đại trước mắt mình.
A, không phải mẹ.
"Cậu nhóc… Cậu nhóc chết tiệt, ha ha… Cuối cùng thì anh cũng đến thăm em… ha ha, em, em rất vui vẻ… Ách!"
Bởi vì cô ợ một cái, chàng trai đối diện nhíu mày.
" Cậu nhóc… Cậu nhóc chết tiệt, em thật sự rất thích anh…" Cô bắt được tay áo của anh, anh lại muốn hất ra.
Cô lại liều chết không buông.
"Anh đừng đi… không có mẹ… hu hu… em yêu mẹ! Thích anh… anh đi rồi, em biết làm thế nào bây giờ…"
…
Hứa Nghiêu Thực không đẩy tay cô ra nữa, lẳng lặng ngồi ở bên giường cô, trong mắt là do dự và bi thương.
Tống Hàng Hàng rất nhanh đã ngủ, dưới ánh trăng, anh đưa mắt nhìn khuôn mặt của cô, thật lâu sau, còn nhẹ nhàng, một ngón lại một ngón, đẩy ra ngón tay cô đang nắm chặt lấy tay anh.
Anh tìm trong di động của cô số điện thoại của Đổng Nhạc Mai, "Tôi là Hứa Nghiêu Thực. Hàng Hàng uống say, yên tâm, có tôi chăm sóc cô ấy."
Hôm sau trời nắng đẹp.
Tống Hàng Hàng tỉnh lại vì tiếng chuông điện thoại chói tai.
Vuốt vuốt hai mắt phát đau, cô chậm chạp nhấn nút trả lời.
"Tống Hàng Hàng!"
"… A?"
"Thành thật khai báo! Bạn đang ở đâu! Làm gì đó!"
"A?"
"Đừng giả ngốc với mình!"
"Mình, mình ở ký túc xá mà…"
"Bạn lừa gạt ai chứ, mình gõ cửa nửa tiếng rồi !"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!