Chương 16: Khắc nên tình yêu

Đến khi toàn bộ tổ viên tập hợp lại một lần nữa, Đỗ Tử Thăng trải bản thảo "Hải âu và cá heo" lên bàn, Tống Hàng Hàng cũng đặt vỏ sò vỏ ốc hôm qua tìm được ở bãi biển với Đỗ Tử Thăng lên bàn, lần nữa trình bày lại vị trí nào cần nguyên vật liệu nào, mấy tổ viên kinh ngạc tại chỗ, khuôn mặt đầy hưng phấn.

"Hai người thật tuyệt! Bản này là do ai vẽ? Quá tuyệt vời!" Không biết người nào mở miệng trước.

"Còn ai ngoài đội trưởng đại nhân của chúng ta!" Thấy phản ứng của mọi người, Tống Hàng Hàng đắc ý chỉ sang bên cạnh.

"Tử Thăng, bạn thật trâu bò!" Một nam sinh giơ ngón tay cái lên, "Mình không biết bạn có tài này đấy!"

"Không tồi…, nhưng ý tưởng cũng không phải của mình." Đỗ Tử Thăng tán thưởng nhìn Tống Hàng Hàng, "Lớp trưởng đại nhân chúng ta tốn không ít tế bào não mới nghĩ ra được chủ đề này đó, không có sáng ý của cô ấy, mình cũng chẳng vẽ ra được thứ gì tốt."

Tống Hàng Hàng ngượng ngùng cười với mọi người, trong lòng hơi trống rỗng, chỉ có mình cô biết, sáng ý gì đó, không phải là của cô.

Mấy nữ sinh lại rất có hứng thú với mấy thứ nho nhỏ họ nhặt được…

"Cái vỏ ốc này, hình dáng thật độc đáo!"

"Đúng vậy, mình cũng cảm thấy những thứ này thật là đẹp! Mình chưa từng thấy qua vỏ sò đẹp như vậy."

"Còn có viên đá nhỏ màu đỏ."

Trái lại Trần Văn Trọng ngẩng đầu lên, một tay xoa xoa mắt, hỏi: "Chắc các bạn đã tìm rất lâu, lần sau bảo chúng mình giúp một tay, không thể để mình hai người vất vả, chúng mình ngượng chết."

"Không vất vả!" Tống Hàng Hàng vội vàng khoát tay, "Chúng mình cũng nhất thời vui mừng, nên khi vẽ xong đã trực tiếp tới bờ cát."

"Hơn nữa, chân chính vất vả vẫn còn ở phía sau, " Đỗ Tử Thăng tiếp lời, đồng thời cầm lên một vỏ ốc, "Các bạn nhìn này!"

Ánh mắt của mọi người đồng thời nhìn về vỏ ốc trong tay Đỗ Tử Thăng.

Đỗ Tử Thăng nhẹ nhàng đặt vỏ ốc lên phần đuôi hải âu, "Các bạn nhìn vỏ ốc này, hình dáng và họa tiết đều rất phù hợp với phần đuôi của hải âu, nhưng vẫn thua kém khá lớn, cho nên phải tu sửa thêm."

"Còn có những thứ này…" Anh đặt lên bàn một chai nước khoáng, bên trong chứ ít cát mịn, "Cát này là do Hàng Hàng đào về, dùng để tô vẽ cho bức tranh, còn dùng để lấp các khe hở, độ mảnh rất tốt, nhưng hiển nhiên màu sắc còn chưa được, cần tìm thuốc màu chuyên dụng để pha."

"Những thứ khác còn chưa nói đến, chỉnh sửa vỏ ốc vỏ sò, còn nhuộm màu, hai công việc này, chính là công trình lớn."

Đỗ Tử Thăng vừa nói xong, mọi người trầm mặc mấy giây, sau đó có giọng nói nữ sinh vang lên.

"Mình có người dì buôn bán màu vẽ, mình sẽ đi hỏi một chút, khả năng dì ấy sẽ giúp đỡ."

Tiếp đó lại có nam sinh nói: "Còn có mình, mình có họ hàng làm gia công chế tạo sản phẩm thiên nhiên, nói không chừng cũng làm đồ mỹ nghệ về vỏ sò vỏ ốc.."

"…"

Mọi người cùng thảo luận, cuối cùng quyết định khi về nhà sẽ trưng cầu ý kiến bạn bè người thân, cộng thêm phải đưa dụng cụ cần thiết tới trường học, hôm chủ nhật trước khi chính thức tranh tài, tất cả sẽ ở lại trường học làm xong công việc chuẩn bị cuối cùng.

Rất nhanh đã đến chủ nhật, mọi người dựa vào kinh nghiệm học hỏi được, cùng dụng cụ mang tới, đồng loạt chỉnh sửa vỏ sò vỏ ốc, nhuộm màu cát, nam sinh chủ yếu làm vỏ sò vỏ ốc, nữ sinh chủ yếu nhuộm cát, nhóm người khí thế ngất trời vừa làm vừa trò chuyện hết cả một ngày, cũng không cảm thấy mệt mỏi, đặc biệt là khi nhìn thấy thành quả cuối cùng

- vỏ ốc vỏ sò được mài dũa xinh đẹp cùng mấy lọ cát màu trang trí, trong lòng mọi người đều chìm trong vui sướng.

Chớp mắt, ngày mai, đã là trận thi đấu chính thức.

Ngày hôm sau, tranh tài "Khéo tay khắc đẹp", chính thức được cử hành ở khu vực bờ cát bên cạnh trường cao trung Trường Thanh.

Tám giờ sáng, tám người Tống Hàng Hàng đã tới bờ cát, cuộc tranh tài chính thức bắt đầu vào chín giờ, bọn họ quyết định tới đây chuẩn bị trước một chút.

Hai người đặt máy ghế dài đặt trên bờ cát sau đó trải lên một lớp giấy mỏng, hai người khác cẩn thận mở bản phác thảo của Đỗ Tử Thăng, gắn lên ván gỗ, hai người khác cất công cụ và vật liệu, đứng canh chừng.

Mà Tống Hàng Hàng và Đỗ Tử Thăng, bị nhóm người tổ viên khuyên can mãi bảo đi trước nghỉ ngơi một chút, lát nữa chính thức ra sân, hai người bọn họ là quân chủ lực, không thể mệt nhọc.

Không có cách nào, Tống Hàng Hàng và Đỗ Tử Thăng không thể làm gì khác ngoài đi dạo trên bờ cát.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!