06
"Nàng ta, Thôi Chưởng Châu, dẫu có cùng Bệ hạ đồng cam cộng khổ đi chăng nữa, thì cũng đã là nắm tro tàn nơi hoàng tuyền rồi.
"Nay người được Bệ hạ sủng ái nhất là ta. Phụ mẫu chỉ cần cầm tiền, an lòng là được.
"Dưới kia chỉ là vài mạng dân đen hèn mọn, thì nổi lên được cơn sóng gió gì?"
Mùa hạ phương Nam phần nhiều nắng hạn, nay sang thu, tin bệnh dịch đã bắt đầu truyền tới.
Số bạc triều đình phái xuống để cứu trợ nạn dân, Thôi gia — người nắm giữ việc phân phát — đã tham ô đến năm phần.
Thôi Minh Thư lại lấy đi ba phần để làm đồ trang sức và y phục.
Số còn lại rơi vào tay các quan địa phương, lại bị ngắt thêm tám phần nữa.
Đến tay dân Lĩnh Nam, chỉ còn lại cám vụn và thuốc thối mục.
Ban đầu chỉ là vài tấu chương rải rác, người c.h.ế. t chỉ là vài dân thường nghèo khổ.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Về sau bệnh dịch lan rộng, ngay cả thân thuộc của quan lại cũng mất mạng không ít.
Tai họa lan như lửa cháy đồng, cuối cùng Thôi gia cũng không thể bưng bít nổi nữa.
Yến Lãng đem sớ tấu từ phương Nam ném mạnh trước mặt Thôi Minh Thư.
Thôi Minh Thư còn định biện bạch cho mình, tay vẫn vuốt ve chiếc móng tay đính điểm ngọc, lắp bắp nói:
"Người c.h.ế. t đều là bọn dân đen dưới kia, cùng lắm thì cho binh lính chấn nhiếp, ngăn họ ở ngoài thành, cứ để họ c.h.ế. t là xong, c.h.ế. t sạch thì cũng hết ôn dịch rồi…
"So với chuyện ấy, A Lãng à, chàng mau nhìn đi, lễ phục để sắc phong hoàng hậu, thiếp nên mặc bộ nào thì đẹp? Có hợp với đôi hoa tai ngọc phỉ thúy mới làm không?"
Chu công công đứng bên nghe vậy, chân mày đã khẽ chau lại.
Thật ra cũng chẳng thể trách Thôi Minh Thư, nàng được Thôi gia và Yến Lãng nâng niu trong lòng bàn tay mà lớn lên.
Sống c.h.ế. t của đám dân đen, khổ sở thế nào, có liên quan gì đến nàng?
Thấy vẻ mặt vui mừng rạng rỡ của Thôi Minh Thư, lần đầu tiên Yến Lãng cảm thấy nữ nhân trước mắt mình nông cạn đến mức khiến đầu óc nhức nhối, sinh lòng chán ghét:
"Nàng có biết, bốn năm trước phương Bắc gặp hạn đói, tỷ tỷ nàng — Thôi Chưởng Châu — đã làm những gì không?"
Yến Lãng vẫn nhớ rõ, khi ấy Chưởng Châu mặc thường phục, cài hoa gấm, tự mình quyên bổng lộc cả năm, thân chẩn thuốc, mở cháo đường, khiến các mệnh phụ quý tộc noi theo không dứt.
Bách tính cảm niệm nương nương đức độ, đến mùa Hoa Triều năm sau, cùng suy tôn nàng làm Hoa Thần, hoa quả tươi dâng đến từ khắp nơi, nhiều không kể xiết, đến nỗi ngựa tốt nhất trong hoàng cung cũng phải thở hổn hển khi vận chuyển.
Lúc ấy, Yến Lãng và nàng đứng trên tường thành quan lễ, kinh ngạc vì nàng lại được lòng dân sâu đậm đến thế.
Chưởng Châu chỉ cúi đầu, xấu hổ khẽ cười:
"Khi theo điện hạ bị giam cầm, thần thiếp từng bệnh, từng đói.
"Khi ấy đã từng nghĩ, nếu trên đời có một vị tiên nương nương, nàng sẽ cứu khổ cứu nạn thế nào."
Thôi Minh Thư chỉ cho rằng, chẳng qua năm xưa Thôi Chưởng Châu nắm giữ Phượng ấn trung cung, lại nhờ tình nghĩa cùng Yến Lãng trải qua hoạn nạn, mới có thể áp chế được nàng một bậc.
Lúc này, nghe Yến Lãng hỏi một câu như vậy, nàng sợ đến đỏ hoe vành mắt:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!