05
Hà lão mở y quán tại Ngô Châu, ta đổi tên thành Thôi Hoằng, theo người học nghề, làm chân sai vặt trong quán thuốc.
Ban đầu, Lý Thận Chi đối với ta cũng chẳng mặn mà gì, nhưng nghe ta Thôi gia, lại nghe ra giọng kinh thành, liền chau mày khó chịu.
Hà lão chỉ lắc đầu cười:
"Ai mà chẳng biết Thôi gia ở kinh thành quan thương cấu kết, rễ sâu gốc chắc, lại thêm Thôi thị Ngũ nương đương lúc sủng thịnh.
Ngươi nếu không mang Thôi gia, lại chẳng từ kinh thành đến, hắn đâu đến nỗi chán ghét như thế."
Ngô Châu khí hậu ẩm thấp, mưa nhiều, người ở lâu nơi thấp ẩm, thường hay mắc bệnh.
Xuân mắc chứng đầu, hạ sinh ghẻ ngứa, thu thường sốt rét, đông lại ho suyễn.
Y quán Hà lão phần lớn tiếp dân nghèo, sổ sách toàn nợ dây dưa, đến cuối cùng thường lấy lương thực hoặc vải thô mà trả.
Nếu quá vụ mùa, Lý Thận Chi lại dùng bổng lộc của mình để bù đắp, chẳng truy đòi kẻ nghèo, cũng chẳng để Hà lão bỏ tiền túi.
Còn ta và Hà lão thì phải tự lên núi hái thuốc, đem về phơi sấy, để tiết kiệm chút chi tiêu.
Hôm ấy có một phụ nhân ôm con nhỏ đến xem bệnh, mà Hà lão lại vắng mặt.
Ta tự nghĩ mình đã từng đọc nhiều y thư trong cung, lại theo Hà lão học thêm y lý, cũng xem như có chút hiểu biết.
Khi khám bệnh cho phụ nhân bị suy nhược sau sinh, ta cân nhắc phương thuốc một hồi, rồi thêm vào một vị:
"Thêm một liều a giao để bồi bổ thân thể."
Con lừa lông đen ngoài cửa liền phì mạnh một hơi tỏ vẻ không vừa lòng.
Lý Thận Chi nghe thấy câu đó, vén rèm bước vào, chau mày tỏ vẻ không vui:
"A giao đắt đỏ, nào phải vật thường dân có thể dùng?"
Ta nhìn thấy phụ nhân kia nét mặt khốn khó, ánh mắt thấp thỏm bất an.
Chợt giật mình tỉnh ngộ — năm xưa trong cung dùng thuốc, mọi vật đều từ dân mà lấy, kẻ ở trên chỉ cầu tốt nhất, chưa từng để tâm giá cả.
Trong lòng ta đầy xấu hổ, vội sửa lại đơn thuốc, liên tục xin lỗi.
Lúc Lý Thận Chi rời đi, hắn hờ hững liếc qua ta một cái, không hề che giấu nét chán ghét và khinh miệt trong mắt:
"Công tử Thôi gia y thuật cao siêu, nơi tiểu địa như Ngô Châu e chẳng dung nổi tượng Phật lớn như ngài.
Người đến đây khám bệnh phần lớn là bách tính nghèo khổ, nếu công tử có ý mượn danh Thôi gia mưu lợi nơi này, thì sớm dẹp tâm tư ấy đi là hơn."
Ta bất giác nhớ lại khi Yến Lãng mới đăng cơ, từng muốn đại tu cung điện miếu tự.
Chỉ một tờ tấu sớ của vị thám hoa do chính tay hắn điểm tên — Lý Thận Chi — đã khiến hắn vừa thẹn vừa giận, suýt nữa g.i.ế. c người để hả cơn tức:
"Đồ thôn phu ngu muội! Khi xưa điện thí, trẫm còn ưu ái thế nào!
Trẫm đích thân tuyển chọn, lại không phải để hắn làm tai mắt mồm miệng của trẫm! Trước mặt lão thần mà dám ngang nhiên chỉ trích, hắn để mặt mũi trẫm ở đâu hả?!"
Khi ấy, Yến Lãng vẫn còn chịu nghe ta khuyên nhủ, còn nghe ta kể chuyện điển cố giữa Ngụy Trưng và Đường Thái Tông, mới từ giận hóa vui.
Còn bây giờ bị hắn mỉa mai đến vậy, ta lại muốn giống Yến Lãng ngày trước mà lớn tiếng mắng lại một câu:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!