Chương 6: (Vô Đề)

04

"Nương nương, người nhất định phải bảo trọng." Đồng nhi nhẹ nhàng đặt bản đồ Phi lăng dưới gối: "Ca ca đã thu xếp mọi chuyện ổn thỏa, còn dặn tiểu nữ thay huynh ấy tạ ơn người đã cứu mạng năm xưa."

Ca ca của Đồng nhi là thợ xây lăng mộ, theo luật, sau khi hoàn thành lăng tẩm, những người tham gia kiến tạo đều phải xử tử, phòng kẻ gian cấu kết thợ thuyền sinh lòng trộm mộ.

Hôm đó khi Đồng nhi chải đầu cho ta, ta nhìn vào gương đồng, thấy nàng lén lau nước mắt. Hỏi ra mới hay, nàng lo cho tính mạng của ca ca.

Trong quan tài có cửa ngầm, dưới Phi lăng thông với đường nước bí mật, có thể dùng để đào thoát.

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Ta đã tính toán kỹ lưỡng suốt bao lâu, chỉ là mùa đông nước đóng băng, thân lại nhiễm hàn, chẳng may sặc hai ngụm nước.

Lúc bị dòng nước cuốn đi, ta còn tưởng bản thân thật sự đã chết.

Mơ mơ màng màng tỉnh lại, lại phát hiện mình đang nằm rạp trên lưng một con lừa nhỏ lông đen.

Con lừa nhỏ khẽ khàng cõng ta cùng rương thuốc lắc lư đi từng bước, vừa khéo làm nước trong phổi ta nôn ra hết.

Lão nhân dắt lừa đội nón lá, đeo giỏ cá sau lưng, thong thả bước đi, thấy ta tỉnh lại bèn cười nói:

"Lão già ta gieo một quẻ, nói nơi đây hôm nay sẽ câu được cá lớn, quả nhiên câu được một con cá chép vàng."

Ta nhìn giỏ cá trống trơn, không khỏi nghi hoặc, nhưng vẫn lễ độ hỏi:

"Đa tạ lão trượng đã cứu mạng, dám hỏi người định đi đâu?"

"Lão già này à, định đến Ngô Châu cứu nạn."

Cứu nạn?

Ta chợt nhớ năm xưa Lý ngự sử – Lý Thận Chi – từng bị biếm đến Ngô Châu xứ Lĩnh Nam, nhưng năm nay quan viên trình tấu, nào có nghe nói Lĩnh Nam gặp tai ương gì.

"Dẫm sương biết giá rét, sống hang biết mưa dầm.

"Học trò ta nói, đông năm ngoái trời chẳng lạnh, lại thiếu nước hai đợt, e rằng thu tới dễ sinh ôn dịch.

"Nên nhất quyết bắt ta đến Ngô Châu chữa bệnh cứu người."

Lão nhân vừa nhắc đến chuyện y đạo cứu nhân, ta mới sực nhận ra — bản thân mình ngâm mình trong băng tuyết lâu đến thế, vậy mà tỉnh lại không hề phát hàn chứng.

Lòng liền sinh kính phục đối với y thuật của lão, bèn vội hỏi:

"Lão trượng, chẳng hay có thể cho vãn bối cùng theo đến Lĩnh Nam?

"Tiểu nữ có học qua chút y lý, dọc đường nhất định sẽ không gây thêm phiền toái."

Lão nhân liếc mắt đã nhìn thấu tâm tư ta, khoát tay cười nói:

"Cứ gọi lão là Hà lão là được. Theo thì theo, nhưng đừng gọi ta là thầy.

"Lão đầu này nay đã đến tuổi dưỡng già, chẳng muốn bận tâm chuyện học trò nữa đâu."

Dứt lời, Hà lão ném cho ta một chiếc nón lá, cùng một hộp thuốc nhỏ:

"Đội nón vào, bôi mặt cho đen vàng một chút, rồi uống viên thuốc làm khàn giọng này, cải trang thành tôn nhi của ta, tránh gây chú ý."

Cách ấy đúng hợp ý ta.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!