Chương 4: (Vô Đề)

03

Thánh chỉ chuẩn phong Thôi thị ngũ nương nhập cung đã hạ, ấn phượng đã đóng, đặt ngay bên tay Yến Lãng.

Yến Lãng thờ ơ liếc qua, không lấy gì làm ngạc nhiên:

"Cuối cùng cũng chịu cúi đầu rồi sao? Ngươi thuyết phục nàng ta thế nào?

"Nói trẫm sẽ giữ vững ngôi vị Hoàng hậu cho nàng? Hay hứa lập con nàng làm Thái tử?"

Dù sao thì cũng là vinh hoa phú quý, thể diện tôn nghiêm.

Bởi Thôi Chưởng Châu xưa nay vẫn xem trọng danh phận Hoàng tử phi lắm.

Năm ấy hắn bị hoàng huynh hãm hại, chẳng nỡ để Minh Muội theo mình mạo hiểm.

Liền chọn Thôi Chưởng Châu – một nữ nhi xuất thân thứ xuất, đến Thôi gia nhận thân – để đứng ra đỡ đòn.

Một nữ nhi dòng m.á. u chẳng rõ ràng, xuất thân từ phòng ngoài, có thể cưới được làm Hoàng tử phi, tất nhiên mừng rỡ đến rối cả lòng, lập tức đồng ý.

Đêm tân hôn hôm đó, tên nội giám kia mắt chó coi thường người, khắc nghiệt với Yến Lãng, rõ ràng thấy hắn sốt cao mê man mà vẫn không chịu thả người ra báo Thái y.

Lúc Yến Lãng mơ mơ hồ hồ, chỉ thấy Chưởng Châu cuống quýt kéo khăn voan, chạy ra tranh luận với tên nội giám giữ cửa.

Nàng dâng cây trâm bạc, lại nhỏ giọng năn nỉ, thế mà hắn chỉ ngoáy tai, hờ hững chẳng đoái hoài.

Chưởng Châu giận dữ đến cực điểm, liền rút thanh đao củi hoen gỉ từ trong đống gỗ, dí thẳng lưỡi vào cổ mình, ánh mắt cứng cỏi tuyệt quyết:

"Ta nay là Tứ hoàng tử phi. Nếu công công không chịu giúp ta thông báo, ngày mai Thánh thượng ắt sẽ hay tin Tứ hoàng tử phi không chịu nổi đám nô tài ức hiếp, một đao tự kết cổ mình!"

Nửa tháng Yến Lãng lâm bệnh, đến cả thế tử của Hộ Quốc công – Vệ Diễn – người thân cận với hắn bấy lâu, cũng không thể đưa y quan vào trong.

Vậy mà nàng lại làm được.

Một bát thuốc vừa uống xong, cơn sốt của Yến Lãng dần hạ, hắn mới cẩn thận quan sát nàng.

Diện mạo có bảy phần tương tự Thôi Minh Thư, nhưng ánh mắt lại kiên cường hơn nàng ta nhiều lắm.

Yến Lãng không nhịn được khẽ cong môi cười:

"Lúc dọa người thì nên chĩa d.a. o vào kẻ khác, nàng như vậy lại làm mình bị thương, được gì đâu?"

Bị trượng phu châm chọc, nàng khẽ mím môi, mặt thoáng chốc đỏ bừng:

"Thiếp chưa từng g.i.ế. c ai, không dám làm thật."

"Vậy nàng không sợ bọn họ chẳng sợ chiêu này sao?"

Chưởng Châu xấu hổ cười cười, trong mắt lại thấp thoáng chút tinh nghịch và đắc ý:

"Thiếp là Hoàng tử phi mà, bọn họ không dám đâu."

Yến Lãng thấy buồn cười thay cho nàng — ngay cả hắn, một Hoàng tử thất sủng, còn chẳng có ai xem trọng, mà nàng – một Hoàng tử phi nhỏ bé – lại thực lòng coi bản thân có trọng lượng.

Chu công công rón rén lau mồ hôi mỏng trên trán:

"Nô tài đã nói đủ lời: giữ ngôi hậu, lập Thái tử…

Nói không biết bao nhiêu điều dịu dàng mềm mỏng, thế nhưng nương nương vẫn chẳng chịu nhận sai…

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!