Lý Thận Chi tay run lẩy bẩy, muốn quỳ rạp xuống đất.
Ta khẽ lên tiếng ngăn lại:
"Lý Thận Chi, những điều bọn chúng nói… đều sai cả.
"Nói thanh quan không làm nên việc, chỉ là lời dối trá để lũ tham quan che đậy tội tâm.
"Nếu như khoản bạc cứu tế ấy từ trên xuống dưới, không một kẻ tham ô, không một kẻ cản trở, thì sao có thể khiến biết bao bách tính phải c.h.ế. t vì bệnh, c.h.ế. t vì đói?
"Chúng khuấy đục dòng nước, còn ép ngươi cúi đầu uống cùng thứ dơ bẩn đó.
"Ngươi chớ tin, cũng đừng tự trách mình."
Nói xong những lời ấy, thân thể ta bỗng không trụ vững được nữa.
Thôi Nghiêm thấy rõ sự suy kiệt của ta, bất ngờ đẩy mạnh khiến ta ngã xuống thuyền, rồi quay sang hét lớn với Thôi Thật:
"Còn chờ gì nữa? Còn không mau g.i.ế. c người diệt khẩu? Hay là muốn đợi Bệ hạ tới truy tội, tịch biên cả nhà hay sao?"
Nước lũ mùa thu chảy xiết, bất chợt tràn vào phổi — lạnh buốt đến tận xương.
Thân thể ta nóng hầm hập, chẳng còn chút sức lực nào để chống chọi, để giãy giụa mà sống tiếp.
Thật ra từ khi đào thoát khỏi hoàng cung cho đến nay, ta vẫn luôn tự nhủ phải cúi đầu mà sống, phải lẩn khuất mà tồn tại.
Không được gây chuyện, không được để ai biết rằng Thôi Chưởng Châu còn sống.
Nhưng ta đã trông thấy. Mắt thấy tai nghe, lại thực lòng không đành lòng.
Không đành lòng nghe họ gọi ta là Thôi đại phu, tha thiết hứa rằng khi khỏi bệnh sẽ mang gạo nhà mình biếu tặng, trong lời nói toàn là niềm hy vọng về ngày mai.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Không đành lòng nhìn những ánh mắt đầy chờ mong kia tin tưởng nhìn ta, còn ta thì chỉ biết tự dối mình, rồi dối cả họ, đưa từng bát thuốc chẳng biết đã sắc đi sắc lại bao nhiêu lần, còn sót lại bao nhiêu dược tính.
Thật ra… dù có khoanh tay đứng nhìn, thì sinh mạng của người khác có liên quan gì đến ta đâu?
Cũng giống như năm xưa trong cung, ta từng đọc những truyện truyền của các phi tần tiền triều.
Ta hiểu rõ, chỉ cần lấy được thánh sủng, là có thể an ổn ngồi nơi Phượng vị, nắm giữ quyền lực, không ai dám trái lời ta.
Chỉ cần tranh đấu cùng Thôi Minh Thư, đấu tiếp với sủng phi đời sau, đấu đến khi ai ai cũng sợ ta, nể ta.
Đấu đến lúc ta giữ vững được ngôi vị Trung cung, để cho bất kể con của ai cũng phải cung cung kính kính gọi ta một tiếng "mẫu hậu", vậy là coi như viên mãn.
Nhưng kẻ như thế… còn là Thôi Chưởng Châu nữa chăng? Hay chỉ là một thứ độc vật nanh vuốt lẫy lừng?
Khi thanh kiếm ấy suýt nữa rơi xuống chiếc bụng căng tròn của Thôi Minh Thư…
Gió bỗng xộc qua hành lang, vang động cả sân.
Ve sầu trong viện bỗng cùng lúc kêu vang, như thể tất cả đều đang gào lên, đang cười rộ, đang xúi giục ta hãy ra tay.
Ta chợt ngẩng đầu.
Sân viện im phăng phắc, không gió, không tiếng ve, chẳng còn gì cả.
Chỉ có ánh nắng chói chang giữa trời, gay gắt đến nhức mắt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!