Thôi Thật – kẻ phụng chỉ cứu tế – cùng đệ đệ Thôi Nghiêm đã tới Ngô Châu.
Tùy tùng xe ngựa của họ chở theo một lượng lớn dược liệu và lương thực.
Lý Thận Chi dẫn người đến xin thuốc, lại bị lạnh nhạt từ chối.
"Lý đại nhân chớ vội. Số dược này là do dược điếm Thôi gia vận đến Lĩnh Nam để bán.
"Tiểu đệ của ta – Thôi Nghiêm – lại chẳng mang danh cứu tế triều đình, ta đây cũng khó mà ép lương dân, mong đại nhân thông cảm."
Nói xong, Thôi Thật cười cười, đưa tay chỉ về đống dược đã bị mốc ẩm bên cạnh:
"Số kia mới là thuốc để cứu nạn."
Ta che mặt bằng khăn lụa, theo Hà lão đến xem đống thuốc cứu tế.
Hà lão lắc đầu không ngừng:
"Những dược liệu này đã bị ẩm mốc, sớm mất hết dược tính, dùng không được nữa."
Thôi Thật vẫn cười hiền hòa, gạt phăng trách nhiệm:
"Thuốc của ta đưa đến chỗ khác, quan địa phương đều nấu lên phân phát cả rồi.
"Sao chỉ đến chỗ Lý đại nhân lại không trị được bệnh?"
Thôi Nghiêm bước tới hoà giải, nhỏ giọng nói:
"Nếu Lý đại nhân cảm thấy thuốc triều đình không tốt, dược điếm Thôi gia chúng ta vừa khéo lại có một lô thuốc mới.
"Thôi mỗ cũng chẳng ép đại nhân phải mang tiếng xấu, chỉ cần ngoài thành phái nha dịch dựng riêng cho Thôi gia và mấy nhà thuốc khác một cái sạp.
"Dù Thôi gia bán được bao nhiêu, tiếng xấu Thôi gia gánh, còn lợi thì ta và đại nhân chia đôi."
Chuyện ấy dĩ nhiên không thành.
Lý Thận Chi giận đến mức tay đặt lên chuôi kiếm, ta khẽ lắc đầu, nhẹ nhàng đặt tay lên cánh tay hắn.
Đó là quan khâm sai cứu tế do triều đình phái tới, nếu thật sự động thủ thì chẳng khác nào rơi vào bẫy, để Thôi Thật có cớ dâng tấu hạch tội, bãi chức của hắn.
Mà nếu mất đi Lý Thận Chi chống đỡ, sợ rằng Ngô Châu rồi cũng chẳng khác gì những nơi khác — quan lại thông đồng, dân đen mãi chẳng ngóc đầu lên nổi.
Lý Thận Chi viết mấy phong thư gửi cho bằng hữu cũ, trình bày tình hình thực tế nơi Ngô Châu, mong vay mượn ít dược thảo, cầm cự qua cơn nguy.
Hà lão và ta nhặt nhạnh bã thuốc, lọc sạch rồi đun đi đun lại, đến cuối cùng dược tính hao mòn chẳng còn bao nhiêu, mang đến tay nạn dân, cũng chẳng khác gì nước lã.
Hà lão chỉ thở dài:
"Thời buổi này, trị bệnh dễ, trị lòng người khó."
Nhà dột lại gặp mưa đêm, nhiều ngày mệt mỏi cộng dồn, ta cũng bắt đầu phát sốt, ho khan, khó thở.
Lý Thận Chi lần cuối đến Thôi gia cầu xin.
Thôi Nghiêm đã thu xếp xong thuốc, chất lên thuyền, chuẩn bị rời khỏi Ngô Châu bằng đường thủy.
Thấy Lý Thận Chi bước lên thuyền, hắn cười tủm tỉm đặt chén trà xuống:
"Lý đại nhân, ngài là thanh quan, bọn ta đều kính trọng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!