Ngày ta qua đời vì bệnh ấy, cả hậu cung ngập trong bi thương.
Chỉ riêng Hoàng đế Yến Lãng không lấy gì làm đau buồn, chỉ có đôi chút phiền muộn.
Phiền muộn vì nửa tháng trước, hắn muốn sắc phong muội muội ta – Thôi Minh Muội làm Quý phi, ta cùng hắn cãi nhau một trận lớn, cho đến c.h.ế. t cũng chưa từng cúi đầu nhận sai.
Phiền muộn vì đám quan lại Lễ bộ không biết điều, quỳ rạp ngoài điện, thưa rằng chẳng biết nên định thụy hiệu ra sao cho Hoàng hậu nương nương, chẳng biết viết sinh bình như thế nào, càng không biết có nên đưa ta nhập Hoàng lăng.
Tấu chương như tuyết trên mái, chồng chất đầy án, trăm quan cực lực tâng bốc, đoán lòng thiên tử vui giận ra sao.
Nói thụy hiệu hiền đức ôn nhu, nhưng ta từng vì Yến Lãng mà bị người chặn bữa cơm, cũng từng tay cầm đao, mắng chửi thái giám ba con phố như phụ nhân chợ búa.
Nói sinh bình cao quý vô ưu, nhưng từ ngày hắn đăng cơ, giữa ta và hắn chỉ có cãi vã và giận dỗi, ta hình như lúc nào cũng khóc, khóc mãi không thôi.
Đến khi bàn về việc nhập Hoàng lăng, Yến Lãng rốt cuộc cũng nhớ đến chút tình xưa, nói gì thì cũng là phu thê một đời, không tiếc ban cho ta một phần vinh quang sau khi chết, chuẩn cho ta cùng hắn đồng huyệt mà ngủ.
Chỉ là, khi tấu chương hợp táng còn chưa phê, chưởng sự Tôn cô cô của cung Tiêm Gia đã cung kính quỳ ngoài điện, tâu rằng Hoàng hậu nương nương lúc sinh tiền có một điều nguyện cầu.
Yến Lãng thoáng đoán được điều gì.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Phần nhiều là muốn cúi đầu nhận lỗi, muốn xin thụy hiệu, xin truy phong, muốn hắn không cho Thôi Minh Muội nhập cung.
Nhưng không phải.
Tôn cô cô nói:
"Hoàng hậu nương nương không nguyện cùng Bệ hạ hợp táng.
Người nói, kiếp này quá đỗi nhục nhằn, nơi chốn hoàng tuyền cũng chẳng muốn cùng người tương kiến."
(Thụy hiệu: hay còn gọi là hiệu bụt hoặc thụy danh theo ngôn ngữ Việt Nam, là danh hiệu mà các vị quân chủ, chư hầu, đại thần, hậu phi, quyền quý, tu sĩ và đạo sĩ ở Đông Á thời cổ đại được chính quyền ban tặng sau khi qua đời, dựa trên công trạng và đạo đức trong suốt cuộc đời của họ.)
01
Trước khi quyết ý rời cung, lòng ta vẫn còn nhiều điều chưa yên.
Dặn dò Ty Dược rằng năm nay đông không lạnh, phải đề phòng dịch bệnh đầu xuân và năm đói; lại nhắc Nội vụ phủ chớ vì tang lễ Hoàng hậu mà làm lỡ chuyện xuất cung gả chồng của cung nữ.
Hai bản di chiếu đã thảo xong, ta cúi mình lau khoé mắt cho Đại hoàng tử, dặn nó sau này không được bẻ chân ve sầu chơi nữa, quân tử phải biết giữ mình trong cô độc, chớ vì điều ác nhỏ mà dễ dãi làm theo.
Hoàng tử Hằng nhi còn thơ dại, chẳng hiểu quân tử là chi, chỉ cúi đầu mân mê chiếc đèn giấy sứt một góc.
Bên cạnh, Chu công công đứng chờ, rón rén nhắc lời:
"Thưa nương nương, vậy còn chuyện với Bệ hạ... nô tài phải bẩm sao cho thỏa?"
Ta thoáng ngẩn ra, rồi cẩn thận ngẫm lại.
Nửa tháng trước, ta và Yến Lãng cãi nhau một trận lớn, đến nay vẫn chiến tranh lạnh.
Hắn cố chấp muốn sắc phong muội muội ta làm Quý phi, đến mức đem thánh chỉ phế hậu cùng chén rượu độc đến, ép ta cúi đầu thêm một lần nữa.
Nếu là ngày xưa, ta nhất định sẽ xé thánh chỉ, hất đổ rượu độc, xách kiếm xông vào điện, đối mặt hỏi hắn cho rõ ràng.
Nhưng nay, lòng đã quyết phải đi, ta chẳng muốn, cũng chẳng còn hơi sức để tranh cãi cùng hắn nữa.
Tính ra chẳng còn quá ba ngày thọ mệnh, ta khẽ day trán, mỉm cười ôn hòa:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!