Nhưng mấy năm nay, đừng nói là nói chuyện, ngay cả mặt cũng chưa từng thấy.
Không thấy cũng tốt, đỡ phải gây phiền phức cho hắn.
Ta muốn dừng lại ở Ngô Châu cùng Hà lão đạo, Hà lão lại cười nói: "Ở lại đi, chờ lão nhân giúp ngươi chữa khỏi bệnh cũ rồi đi sau."
Con lừa tiểu hắc cũng cắn ống tay áo của ta, kéo ta tới bên cạnh Lý Thận Chi.
Lý Thận Chi sờ sờ cổ của lừa tiểu hắc, cười nói: "Tiểu Bạch đi theo sư phụ du lịch, cũng chắc nịch hơn nhiều."
Một con lừa đen như thế không ngờ lại tên là Tiểu Bạch?
Ta không dám hỏi gì nhiều, chỉ cúi đầu, sợ hắn sẽ nhìn ra.
Nhưng Lý Thận Chi cũng không nhìn ta, hắn mặc một thân vải bố màu trắng, trên cánh tay có buộc khăn tang.
Thấy ánh mắt kinh ngạc của ta, hắn chỉ nhẹ nhàng bâng quơ mà nói một câu: "Đang để tang cho một vị cố nhân."
5.
Hà lão mở y quán ở Ngô Châu, ta dùng tên giả là Thôi Hoành, giúp đỡ Hà lão một tay.
Lý Thận Chi vốn đã không nhạt không mặn với ta, nhưng nghe nói ta họ Thôi, lại nghe thấy khẩu âm kinh thành của ta, hắn nhíu mày.
Hà lão lắc đầu: "Ai chẳng biết Thôi thị ở kinh thành nghiệp quan tương hộ, rắc rối khó gỡ, lại có Thôi thị Ngũ nương đang được thịnh sủng chứ. Nếu ngươi không phải họ Thôi, cũng không tới từ kinh thành, có lẽ hắn cũng không chán ghét ngươi như thế."
Ngô Châu ẩm ướt mưa nhiều, người ở nơi ẩm ướt thường phát bệnh.
Xuân có bệnh đau đầu, hè có các loại bệnh ngứa.
Thu có bện sốt rét, đông có bệnh ho và khó thở.
Hiệu thuốc của Hà lão hầu hết là người nghèo tới khám, chịu nợ nhiều, sau này lại trả nợ bằng lương thực và vải thô.
Nếu mà hết quý, Lý Thận Chi lại sử dụng bổng lộc của mình để bù hết vào nợ, cũng không đòi nợ người nghèo, cũng không để hà lão trợ cấp.
Mà ta cùng với Hà lão phải tự mình lên núi hái thuốc phơi thuốc, tiết kiệm tiền thuốc.
Ngày hôm đó, có một người phụ nữ ôm theo một đứa nhỏ tới cửa xem bệnh, không có Hà lão ở nhà.
Ta tự nhận là đã xem rất nhiều sách thuốc cung đình, lại đi theo Hà lão học chút y mộc.
Khi xem bệnh cho người phụ nữ bị bệnh thiếu cân đối sau sinh, ta kê đơn thuốc, lại thêm một mặt.
"Thêm một liều A giao bổ thân mình."
Con lừa tiểu hắc ngoài cửa bất mãn mà phun ra một hơi.
Lý Thận Chi nghe xong câu này, vén mành tiến vào, không vui mà nhíu mày: "A giao sang quý, sao người nhà bình thường có thể dùng được?"
Nhìn người phụ nữ kia xấu hổ, ánh mắt lại thấp thỏm.
Ta ngẩn người, mới ý thức được trước kia trong cung dùng thuốc, vạn vật đều tốt nhất, những người ở trên tầng chóp lấy dùng đều không quan tâm tới giá cả, chỉ cần là tốt nhất.
Trong lòng ta cảm thấy xấu hổ, vội vàng sửa lại phương thuốc, liên tục xin lỗi.
Lúc đi, Lý Thận Chi lạnh nhạt liếc nhìn ta một cái, cũng không che giấu vẻ chán ghét và khinh miệt trong mắt.
"Y thuật của Thôi công tử lợi hại, nơi nhỏ bé như Ngô Châu này không dám giữ được đại phật như ngài."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!