Asian Games được cử hành từ ngày 28 tháng 9 đến ngày 13 tháng 10 tại cố đô Kyoto, Nhật Bản. Vân Đóa và các phóng viên chia thành ba đợt khác nhau đến Kyoto, cô ở nhóm thứ hai, chính là trước ngày khai mạc chính thức ba ngày.
Vừa xuống máy bay, Lâm Tử liền kéo Vân Đóa muốn đi ngâm suối nước nóng. Vân Đoá thật sự không muốn để ý tới anh ấynữa, đây là đi làm chính sự, làm sao có thể vừa tới nơi liền đi chơi khắp nơi được?
Lâm Tử lại nói, "Tôi đã đặt phòng ở một khách sạn rất tuyệt rồi, dù sao buổi tối cô cũng phải ở khách sạn, ở đâu cũng chỉ là chỗ ở thôi."
"Nhưng hôm nay tôi còn phải đi phỏng vấn. Chúng ta không thể nửa đêm lại đi ngâm suối nước nóng được."
"Phỏng vấn ai? Ngày mai đội tuyển quốc gia mới tới nơi. Bây giờ cô đi phỏng vấn đội tuyển Kazakhstan sao? Coi như cô phỏng vấn cô, trong tòa soạn sẽ đăng cho cô sao?"
"Ặc, tôi muốn tham quan chỗ ở của vận động viên một chút."
"Vậy lại càng không cần đi." Gương mặt Lâm Tử tỏ ra xem thường, "Ở đây thì có gì để xem? Đợi ngày mai vận động viên Trung Quốc tới rồi mới đi tham quan không tốt hơn sao? Toà soạn cũng không tăng thêm số kỳ này, hôm nay cô đi phỏng vấn hay ngày mai đi chẳng phải cũng sẽ đăng trên cùng một số sao, gấp gáp làm phỏng vấn cũng không còn ý nghĩa, lại không phải tin tức gì quan trọng."
Cứ như vậy, Vân Đóa bị Lâm Tử lôi kéo, hai người trốn khỏi nơi ở của phóng viên chạy đi chơi.
Arashiyama nằm ở ngoại ô phía tây Kyoto, từ cổ đại đây là nơi du ngoạn tốt của vương công quý tộc. Bây giờ đang là mùa lá phong, rừng phong đỏ rực như treo lơ lửng phía chân trời, dưới chân cầu nước chảy xanh biếc, dõi mắt nhìn là có thể nhìn thấy sương mù màu xanh nhạt lượn quanh, quang cảnh thật sự rất đẹp. Vân Đoá chụp một tấm hình, rồi nói: "Nếu như tôi gửi tấm hình này cho bạn bè của mình, chắc chắn mọi người cũng cho rằng tôi ở núi Tây Hạ."
Lâm Tử cười, "Núi Tây Hạ rất đẹp?"
"Đúng, đẹp hơn nơi này."
"Vậy tôi dẫn cô đi xem một chút được không?"
"Được, tôi cho anh một cơ hội."
Sau khi hai người leo tới đỉnh núi thì dừng chân nghỉ ngơi một lát, bọn họ còn thấy rất nhiều khỉ, khỉ ở đây đặc biệt đáng yêu, bọn chúng không hề sợ hãi con người, Vân Đóa bị chọc cho vui vẻ.
Sau đó phải ngâm suối nước nóng. Bọn họ bôn ba khắp nơi, suối nước nóng đúng là làm tan biến mọi mệt mỏi. Ngâm mình ở suối nước nóng xong, hai người đi dạo phố, xem Geisha biểu diễn, còn mua rất nhiều món đồ chơi nhỏ, tượng gỗ, kẹo, linh vật, quạt giấy, ... còn có dù giấy dầu nữa. Người Nhật Bản làm việc gì cũng vậy, mặc kệ thực tế hay không, ăn ngon hay không, cũng đều rất đẹp mắt, làm cho người ta không nhịn được muốn mua.
Cây dù giấy dầu kia được làm từ tre, trên nền trắng có vài chiếc lá phong đỏ rực lớn nhỏ không đều, đơn giản mà lại rất tinh xảo, cũng rất phù hợp với phong cảnh nơi đây. Vân Đóa đặc biệt thích, chỉ là cái dù này không phải cô mua, là Lâm Tử mua, bởi vì cô không mua nổi...
Nghe nói cái dù này dùng nguyên liệu cầu kỳ, tất cả do các nghệ nhân có tuổi làm thủ công, mà giá của nó, tương đương hơn bốn ngàn nhân dân tệ. Cho nên nói lòng ngưỡng mộ rất đắt, cho dù là đồ nội hay ngoại.
Sau đó hai người đi ăn các món địa phương. Mùi vị vẫn vậy, chỉ là nghe nói thức ăn rất tinh tế, làm vui tai vui mắt.
Ăn xong cơm tối, bọn họ mang theo cây dù giấy dầu xinh đẹp kia trở về khách sạn, Lâm Tử đi ra khỏi một cửa hàng nhỏ trong hẻm, cúi đầu liếc mắt nhìn Vân Đóa, thấy cô cong môi chơi tượng gỗ, gò má trắng nõn khẽ phồng lên, là hình dáng cục đường.
Anh mỉm cười, đột nhiên rất muốn nắm tay cô.
Ngày hôm sau, trời đột nhiên có mưa nhỏ, mưa bụi đặc biệt nhỏ ít, bên ngoài giống như che phủ một lớp sương mù mỏng manh. Vân Đóa ngắm mưa ngoài cửa sổ, lại nghĩ tới muốn đi mua một cây dù, thì Lâm Tử đã xách theo cây dù giấy dầu kia tới gõ cửa của phòng cô. Vân Đóa bị anh hù sợ: "Anh định dùng nó để ra ngoài sao?"
Lâm Tử hơi khó hiểu, "Sao vậy? Đây không phải là cây dù sao?"
"Đây không phải là cây dù, đây là tiền!"
"Chính là bởi vì tôi bỏ tiền ra mua, cho nên mới phải dùng hết công dụng của nó, nếu không thì thành ra mất trắng tiền à?"
Thì ra là còn có thể hiểu như vậy sao? Vân Đóa phát hiện ra cách nghĩ của Lâm Tử luôn nảy sinh cái mới không bám vào một khuôn mẫu như người bình thường, chẳng trách anh ấy là thiên tài còn cô chỉ là con kiến hôi, đây chính là chênh lệch.
Vì vậy hai người liền dùng cái dù để ra ngoài. Dọc trên đường đi rất nhiều người quay đầu lại nhìn bọn họ, nhất là lúc đến nội thành Kyoto. Một là bởi vì người dùng loại hàng mỹ nghệ truyền thống này để che mưa rất ít, hai là bởi vì bọn họ thật sự rất đẹp mắt. Nam thanh nữ tú, dáng người cao ráo, lại cùng che chung một cây dù rất đẹp, bước chầm chậm ở trong mưa bụi màu thiên thanh (xanh da trời), rất giống từ trong bức tranh bước ra, thật sự là cảnh đẹp ý vui.
Thậm chí còn có người đến gần chặn đường, có lẽ cho rằng họ là người địa phương, người nọ nói một tràng tiếng Nhật.
Lâm Tử lại nghe hiểu. Vân Đóa hỏi Lâm Tử anh ta nói cái gì, Lâm Tử đáp, "Anh ta nói nếu như chúng ta mặc ki
-mô
-nô sẽ đẹp mắt hơn."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!