Chương 27: (Vô Đề)

Lúc ba mẹ về đến nhà, Đường Nhất Bạch đã bình tĩnh trở lại.

Mặc dù không tán thành cách làm của mẹ, nhưng mà anh cũng rất hiểu cho bà. Dù sao anh cũng là con độc nhất của bà (Nhị Bạch không tính) mà suốt ngày không trở về nhà, nhất định bà vô cũng nhớ anh. Sau đó bà lại đang trải qua thời kỳ mãn kinh, dưới sự giận dữ làm ra hành vi quá khích cũng là bình thường.

Lúc bà Lộ về đến nhà, thấy con trai đang ngồi xếp bằng trên tổ của Nhị Bách trong phòng khách, cúi đầu nghịch điện thoại. Thằng nhóc này chân dài, ổ của Nhị Bạch cũng chỉ là cái nệm lớn với nó.

Nhị Bạch bị xâm chiếm lãnh địa uất tức nằm sấp một bên nhìn Đường Nhất Bạch, lại nhìn nhìn bà chủ.

Khóe miệng bà Lộ giật giật, mặt lạnh nhìn một người một chó.

Vẫn là ba anh nở nụ cười: "Đậu Đậu, ba mẹ về rồi, mua đồ ăn ngon cho con."

Đường Nhất Bạch nhận túi xách trong tay ba: "Vâng, cảm ơn ba." Nói xong thì mở hai cái túi nilon tới ngay tại chỗ.

Vừa rồi ba Đường và bà Lộ đang đi dạo tại siêu thị, lúc xếp hàng tính tiền thì nhận được điện thoại của con trai. Bọn họ lại vòng về đi mua chút đồ ăn vặt và những nguyên liệu nấu ăn khác. Mặc dù biets rõ thức ăn ở đội tuyển quốc gia không kém hơn ở nhà, nhưng mỗi khi con trai về, bọn họ vẫn nghĩ biện pháp để cho nó được ăn ngon."

Lúc này Đường Nhất Bạch lấy một bao đồ ăn vặt và một lon coca ra khỏi túi. Coca vừa lấy ra khỏi tủ lạnh không lâu, trên thân vẫn còn một tầng hơi nước mỏng, sờ vào man mát.

Đường Nhất Bạch cũng thích uống coca giống như rất nhiều nam sinh khác. Nhưng coca lại có hại với thân thể vận động viên, bởi vậy anh luôn khắc chế chính mình, rất ít khi uống.

Cho nên bây giờ anh có chút rối rắm, sờ qua sờ lại lon coca mấy lần nhưng vẫn không mở mắp.

Bà Lộ có chút không vui nói: "Ánh mắt đó là gì thế? Không uống thì cầm đi tưới hoa,"

"Ai nói con không uống." Đường Nhất Bạch quả quyết mở nắp, uống một ngụm lớn.

Ba lặng lẽ nói với anh: "Là mẹ con lấy cho con đấy."

Đường Nhất Bạch cười cười: "Mẹ, con cảm ơn."

Mẹ anh lạnh lùng hừ một tiếng: "Lăn lên sofa ngồi, chiếm chỗ của Nhị Bạch rồi."

Đường Nhất Bạch chạy lên ngồi sofa, lại nói: "Là ngài để con ngủ ổ chó mà... Dù sao phòng cũng bị ngài cho thuê rồi."

"Con không phục sao?"

"Con phục, vô cùng phục." Đường Nhất Bạch dựa vào trên ghế sofa, giơ cao ngón tay cái: "Ngài thật sự trị được con trai ngài rồi. Khuya hôm nay con sẽ ôm Nhị Bạch ngủ."

Bà Lộ rảnh rang dựa vào trên ghế sofa, rất giống bộ dạng lão phật gia.

Ba anh cười nói: "Không cần, ba mẹ đã đặt thêm một cái giường gấp trong phòng sách. Đậu Đậu, thật ra mẹ con rất yêu thương con."

Bà Lộ nhíu mày: "Ai thương nó?"

Ba Đường: "Tôi, là tôi được chưa..."

Đường Nhất Bạch chớp chố mắt: "Mẹ, con biết sai rồi, sau này nhất định con sẽ về thăm nhà thường xuyên một chút, để làm phiền mẹ nhiều hơn chút."

Bà Lộ cười "ha ha", rõ ràng không tin lời anh.

Đường Nhất Bạch hỏi: "Phòng này mẹ cho thuê bao lâu?"

"Một năm."

"... Không phải là mẹ nói đùa chứ?"

"Nói nhảm."

"Vậy mẹ cho ai thuê thế? Sinh hoạt của người thuê thế nào? Có quấy rầy đến ba mẹ không? Mẹ đừng vì hờn dỗi con mà làm mình khó chịu là được."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!