Kết thúc buổi học thì Quỳnh Giang giận dỗi đi về trước bỏ lại Hàm Chi một mình.
Theo như cô nàng nói thì nếu Hàm Chi không chịu xuống nước xin lỗi thì cả đời này Quỳnh Giang đều sẽ không nói chuyện với cô.
Hàm Chi cảm thấy dỡ khóc dỡ cười cho tính khí cô bạn thân của mình.
Hàm Chi đành một mình thu xếp sách vở rồi ra về.
Thẩm Quân Kỳ đã đi công tác, Hàm Chi về nhà thì cũng cảm thấy ngột ngạt.
Dù có nói thế nào thì ở nơi đó Hàm Chi cũng chẳng quen biết ai cả.
Bác Phúc có tốt đến cỡ nào thì Hàm Chi cũng không thể tâm sự thật lòng được.
Bác Phúc là người của bà Thẩm, là người của mẹ Thẩm Quân Kỳ.
Mối quan hệ của Hàm Chi và Thấm Quân Kỳ chỉ là một giao dịch, nếu không khéo cẩn thận để bác Phúc nhìn ra được manh mối gì thì chắc chắn bà Thẩm sẽ biết chuyện.
Nếu chuyện đó xảy ra thì Thẩm Quân Kỳ chắc chắn sẽ trút tức giận lên đầu cô.
Hàm Chi vẫn còn là đang nợ Thẩm Quân Kỳ nên cô không hề muốn phá vỡ kế hoạch hay làm hại Thẩm Quân Kỳ một chút nào cả.
Vì vậy Hàm Chi chỉ có thể đi lang thang trên đường mà thôi.
Cô cũng chẳng biết đi đâu nữa.
Hàm Chi đi ra sau sân trường, định kiếm một nơi vắng vẻ để ngồi xuống nghỉ chân một lát thì bỗng dưng vang lên tiếng cãi vã.
"Còn em thì sao chứ? Đối với anh em là gì?" Giọng một người con trai nức nở.
Hàm Chi nhíu mày, cảm thấy giọng nói này có chút quen thuộc.
"Tân Quân. Em đừng như vậy mà? Em cũng biết là mối quan hệ của chúng ta rất khó xử. Vì sao em cứ muốn ép anh như vậy chứ?"
Giọng một người con trai khác nhưng lớn tuổi hơn rất nhiều.
Hàm Chi cũng cảm thấy giọng nói này rất quen.
Rốt cuộc là ai nhỉ? Tân Quân, A.
Chẳng phải là cậu bạn đã trốn học hôm nay khiến cho thầy giáo giận dữ đó sao? Còn người còn lại là ai nhỉ?
"Em biết. Đương nhiên là em biết chứ. Thế nhưng em nhớ anh, em muốn gặp anh. Anh. Anh có thể hôn em không?" Giọng nói của Tân Quân trở nên nức nở như sắp khóc.
Oh my god.
Cô vừa nghe thấy gì thế này.
Hàm Chi hoảng sợ không tin vào tai mình.
Cô rõ ràng nghe ra giọng nói còn lại là của một người đàn ông mà.
Tân Quân còn gọi người đó là anh đúng không? Vậy chuyện này là sao đây? Cơn tò mò kéo đến như muốn nhấn chìm Hàm Chi.
Cô không thể nào chịu nổi nữa mà bước từng bước, từng bước đến gần hơn tới nơi phát ra giọng nói.
Hàm Chi hoàn toàn không có ý xấu gì cả.
Cô chỉ đơn thuần muốn biết là Tân Quân đang nói chuyện với ai mà thôi
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!