Cuộc sống của Hàm Chi ở nhà Thẩm Quân Kỳ cứ tiếp diễn như vậy.
Qua khỏi mấy ngày, cuối cùng chân của Hàm Chi cũng đã có thể đi lại được bình thường.
Buổi sáng thông thường Hàm Chi và Thẩm Quân Kỳ sẽ ăn sáng cùng nhau, đây là mệnh lệnh của bà Thẩm giao cho bác Phúc nói lại với hai người.
Theo ý của bà Thẩm là để cho Thẩm Quân Kỳ và cô có thể phát triển tình cảm sâu đậm hơn.
Vì vậy bữa ăn sáng đều không thể bỏ qua, sáng ngày hôm nay cũng giống như vậy.
Từ lúc sáu giờ ba mươi phút sáng thì bác Phúc đã chuẩn bị thức ăn đầy đủ để sẵn trên bàn chờ Thẩm Quân Kỳ và Hàm Chi xuống ăn.
"Tối qua ngủ ngon không cục cưng?".
Hàm Chi vừa mới mở cửa phòng bước ra thì cũng vừa lúc Thẩm Quân Kỳ bước ra ngoài.
Anh vừa gặp mặt Hàm Chi lại buông lời chọc ghẹo.
"Ai là cục cưng của anh hả?" Hàm Chi trừng mắt hỏi lại
"Ai trả lời thì người đó là cục cưng của anh đó. Ha ha ha".
Thẩm Quân Kỳ bước lại gần Hàm Chi, cùng cô đi xuống dưới lầu.
Trên miệng vẫn cười vui vẻ mà tiếp tục chọc ghẹo Hàm Chi.
Mấy ngày gần đây anh phát hiện ra một chuyện rất thú vị.
Đó là việc chọc ghẹo Hàm Chi.
Mỗi lần Thẩm Quân Kỳ chọc cho Hàm Chi tức lên thì trong bộ dáng của Hàm Chi rất đáng yêu.
Vì vậy mỗi lần Thẩm Quân Kỳ đều không nhịn được mà khi gặp mặt Hàm Chi đều sẽ là chọc cô.
"Anh bớt nói nhảm đi. Đi thì nhớ nhìn đường đi kìa, lát hồi té dập mặt rồi la."
Hàm Chi chán ghét mà mắng lại Thẩm Quân Kỳ.
Người này đã gần ba mươi tuổi đầu rồi mà cứ như là con nít ấy, lúc nào cũng không chịu đứng đắn.
Hàm Chi đã hiểu vì sao bà Thẩm lại lo lắng đến mức phải ép Thẩm Quân Kỳ mau chóng cưới vợ rồi.
Với cái tính lêu lỏng này của anh ta nếu không hối thúc chắc đến lúc già rồi vẫn không chịu lập gia đình.
Hai người đi xuống bàn ăn, bữa ăn sáng bắt đầu diễn ra.
Hàm Chi cảm thấy may mắn một điều là từ nhỏ Thẩm Quân Kỳ đã được lớn lên trong một gia đình gia giáo, bởi vậy mà trong lúc ăn anh sẽ không chọc ghẹo cô.
Nếu không Hàm Chi thật không biết làm sao mình có thể sống sót qua những ngày tháng phải cùng ngồi ăn chung với Thẩm Quân Kỳ nữa.
Không khéo Thẩm Quân Kỳ chọc cô tức giận quá sẽ chụp lấy tổ canh úp thẳng lên đầu của anh ta hoặc bỏ dở bữa ăn mà đứng dậy về phòng luôn
quá.
Ăn xong bữa sáng thông thường thì Thẩm Quân Kỳ sẽ đi làm, Hàm Chi cứ loay quanh trong nhà để dưỡng thương.
Hôm nay chân Hàm Chi lành rồi nên cô sẽ đi học lại.
Khi Hàm Chi đang lục đục chuẩn bị đồ đi học thì lại thấy Thẩm Quân Kỳ kéo va li đi ra khỏi phòng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!