"Chuyện lúc sáng anh ngăn em lại lúc em không muốn dọn đến đây sống chung với anh đó. Anh nói em mà không ở đây là mẹ của anh biết tin ngay. Giờ thì thấy anh dự đoán như thần chưa?" Thẩm Quân Kỳ ép giọng của anh nhỏ lại, nháy mắt mà nói với Hàm Chi.
"À. Ra vậy. Anh biết bác Phúc sẽ tới đây à?" Tiểu Chi gật gù hỏi lại.
Không biết.
Thẩm Quân Kỳ lắc đầu, trả lời thành thật.
Khi nãy anh gặp bác Phúc mới biết được chuyện này.
Anh không ngờ lần này mẹ của anh lại chịu đầu tư vì Hàm Chi đến thế.
Đến cả người thân cận ở bên người mẹ anh như là bác Phúc mà cũng bị điều động sang nhà anh để theo dõi tình hình.
Xem ra cô con dâu Hàm Chi này cực kỳ cực kỳ được lòng của mẹ anh rồi đây.
"Chuyện bác Phúc sẽ tới đây anh không biết, nhưng mà anh biết rằng mẹ anh nhất định sẽ làm điều gì đó để theo dõi anh. Cài cắm tai mắt xung quanh anh chẳng hạn. Nhưng rất tiếc là anh đã quá thông minh. Ha ha ha"
Thẩm Quân Kỳ nói xong thì cười lớn đầy thích thú.
Anh cầm ly rượu được đặt bên cạnh bàn, lắc lắc hai ba cái rồi nhấp một ngụm.
Hàm Chi nhìn anh cảm thấy Thẩm Quân Kỳ có chút hơi lố lăng, chuyện này có gì hay ho đâu mà anh lại tự hào dữ vậy không biết.
Đồ tâm thần.
Hàm Chi bĩu môi mắng thầm Thẩm Quân Kỳ.
"Hai đứa nói chuyện gì mà cười vui vẻ quá vậy?"
Giọng của bác Phúc đúng lúc vang lên khiến nụ cười của Thẩm Quân Kỳ tắt hẳn, anh ho sặc sụa.
Khụ khụ
Hàm Chi thì lại trở nên rất vui vẻ, cảm thấy Thẩm Quân Kỳ thật là đáng đời.
Cô quay lại nhìn người phụ nữ hiền hậu, giơ tay đón lấy đĩa thức ăn từ trong tay bà.
"Để con đặt trên bàn cho ạ." Hàm Chi ngoan ngoãn nói.
Cảm ơn con.
Bác Phúc thấy Hàm Chi có lòng muốn phụ nên cũng không từ chối làm gì.
Bà đặt đĩa thức ăn vào tay của Hàm Chi để cô tùy ý để trên bàn.
"Chao ôi. Nhìn ngon quá đi mất."
Hàm Chi nhìn những món ăn hấp dẫn trên bàn mà không nhịn được khen ngợi, bụng càng thêm kêu gào vì đói.
Nghĩ đến sắp được ăn những món ngon này thì Hàm Chi trở nên vui vẻ hơn nữa.
"Anh Quân Kỳ nói với con thức ăn ở nhà anh ấy nấu rất ngon. Tuy con chưa nếm thử nhưng nhìn thấy như thế này thì đúng là lời anh ấy nói là thật rồi ạ."
"Cậu Quân Kỳ nói như vậy ?"
Bác Phúc hỏi lại, ánh mắt liếc nhìn qua Thẩm Quân Kỳ.
Thẩm Quân Kỳ vừa ho sặc sụa, khó khăn lắm mới dừng lại được.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!