Hàm Chi sau khi vào nhà vệ sinh xong thì mặt mũi nóng bừng vì ngại.
Cô đến mở nước cũng phải mở thật nhỏ vì sợ Thẩm Quân Kỳ ở ngoài nghe thấy.
Từ trước đến giờ Hàm Chi chưa bao giờ có những hoàn cảnh như thế này với người khác giới.
Hàm Chi cố gắng rửa mặt thật nhanh sau đó mở cửa đi ra ngoài, đến cả đi toilet cô cũng không dám.
Xong rồi à?
Thẩm Quân Kỳ đang ngồi xem điện thoại, nghe tiếng cửa mở ra nên ngẩng đầu lên.
Anh thấy Hàm Chi đang đi về phía mình thì mĩm cười hỏi.
Hàm Chi gật đầu, nhảy cà nhắc tới chỗ của Thẩm Quân Kỳ.
"Em cứ đứng đó đi, anh qua"
Thẩm Quân Kỳ thấy Hàm Chi nhảy cà nhắc như vậy rất nguy hiểm, sợ cô té nữa nên vội vàng la lên.
Thẩm Quân Kỳ đứng bật dậy, đi nhanh đến chỗ của Hàm Chi.
Anh cúi xuống, bế cô lên rồi đi ra khỏi phòng, xuống nhà ăn.
Đây là lần thứ hai Hàm Chi được Thẩm Quân Kỳ bế như vậy.
Trong lòng cũng đã bớt hồi hộp hơn nhiều so với lúc trưa rồi.
Hôm nay ăn gì vậy?
Hàm Chi vì muốn phá vỡ không khí im lặng trong lúc cả hai di chuyển nên kiếm chủ đề để hỏi Thẩm Quân Kỳ.
"Chịu. Cái này anh không biết đâu. Mấy cô phụ bếp nấu đó, anh chỉ việc tới ăn thôi. Nhưng có một điều chắc chắn là thức ăn sẽ rất ngon nhé"
Thẩm Quân Kỳ vừa cười vừa trả lời cho câu hỏi của Hàm Chi.
Bước chân bên dưới vẫn vững chãi đi từng bậc cầu thang xuống nhà ăn.
"Vậy sao. Vậy thì thật mong chờ. Nói đến thức ăn bụng em cảm thấy đói lắm rồi."
Hàm Chi chép miệng nói.
Câu này cô nói thật.
Khi nãy không hiểu sao ngủ quên dài như thế, tỉnh dậy trễ quá khiến cho bụng cô đói cồn cào.
Không nói thì thôi, lúc mà nhắc đến thức ăn thì càng đói hơn nữa.
"Ha ha. Đồ tham ăn. Chờ một chút đi. Sắp tới nơi rồi".
Thẩm Quân Kỳ vui vẻ mà trêu chọc Hàm Chi bước chân càng đi nhanh hơn.
Thẩm Quân Kỳ cảm thấy Hàm Chi có chút là lạ.
Cô nàng hiện tại ngoan ngoãn, vui vẻ hơn so với lúc đầu gặp anh.
Cô cũng đã bớt đi cái tính chống đối lại anh.
Thẩm Quân Kỳ rất thích cảm giác này.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!