Chương 41: Vụt Mất Cơ Hội

"Ơ. Bị hù dọa? Ai vậy? Ai dám hù dọa cậu? Tớ có quen biết không? Để tớ đến mắng cho người đó một trận nên thân. Đã bao nhiêu tuổi rồi mà vẫn còn giở trò con nít như vậy chứ?" Quỳnh Giang trở nên nóng nảy hơn khi nghe Hàm Chi kể lại về việc mình bị thương.

"Cậu không quen biết đâu, tớ cũng đã mắng người đó nhiều lắm rồi." Hàm Chi cười cười đáp lời.

"Rồi chân cậu khi nào mới có thể lành lại được? Khi nào cậu mới đi học lại."

Quỳnh Giang vội vàng hỏi.

"Chắc tầm ba, bốn ngày nữa đi. Tớ nghĩ vậy."

Hàm Chi nhìn cổ chân mình, tiếp tục động tác xoay tròn, tự mát xa như vị bác sĩ đã chỉ cho.

Hàm Chi cảm thấy chắc mấy ngày nữa thôi thì cô đã có thể tự do bay nhảy rồi.

Ồ. Quỳnh Giang nghe lời của Hàm Chi nói xong thì khẽ ồ lên.

"Sao vậy? Tớ không đi học nên thấy nhớ tớ à?".

Hàm Chi nghe thấy tiếng nói đầy tiếc nuối của Quỳnh Giang thì bật cười mà hỏi lại.

"Ừ. Đúng rồi. Tớ nhớ cậu chết đi được. Cậu không đi học chung khiến tớ buồn sắp chết luôn rồi đây".

Cô nàng Quỳnh Giang cứ thế mà nói lớn, nửa thật nửa giả đáp lời Hàm Chi.

"Ha ha. Tớ biết mà. Cậu yêu thầm tớ bao lâu nay mà không chịu nói làm chi. Người ta nói có không giữ mất đừng tìm. Nha nha nha."

Hàm Chi cũng thấy cao hứng mà mở miệng chọc ghẹo lại cô bạn mấy câu.

Dù sao chân bị thương cũng không làm gì được cả, có chút hơi chán.

Quỳnh Giang ở bên đầu bên kia điện thoại lập tức tỏ rõ thái độ của bản thân mình.

"Tiểu Chi, cậu bị thương ở cổ chân mà đúng không? Đâu phải đầu bị tổn thương đâu mà hoang tưởng ghê quá vậy?"

"Ha ha. Ai biểu cậu nói nhớ tớ đến chết chi, tớ chỉ nói theo thôi mà."

Hàm Chi bị Quỳnh Giang chọc cười, nhịn không nổi.

Sau khi dứt được cơn cười rồi thì Hàm Chi mới nhớ ra việc chính mình cần hỏi.

"Mà rốt cuộc cậu gọi cho tớ có chuyện gì vậy? Đừng có nói với tớ là gọi điện chỉ để nghe giọng nói của tớ nha? Trên lớp có chuyện gì đúng không?"

À. Ừ

Quỳnh Giang đang bị Hàm Chi trêu chọc tự dưng cô nàng lại đổi chủ đề một cách nhanh chóng nên phản ứng của Quỳnh Giang trở

nên có chút chậm chạp.

"Có chuyện gì thì cậu cứ nói đi." Hàm Chi cười, nhẹ giọng nói,

"Ừ. Chuyện là... Thật ra cũng không có gì đâu" Quỳnh Giang ngập ngừng.

"Không có gì đâu thì cậu cứ nói thẳng ra đi? Sao cứ ngập ngừng hoài vậy cô nương?"

Hàm Chi cảm thấy kỳ lạ mà nói lại,

"Thì chuyện là sáng ngày hôm nay có người ở bên đoàn phim đến trường của mình để cast vai đó." Quỳnh Giang thở dài, sau đó kể lại cho Hàm Chi nghe về việc casting trong trường.

"Cái gì? Có người ở trong đoàn phim tự đến trường mình casting luôn á? Giỡn hay thiệt vậy?".

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!