"Em thấy đó.
Mẹ anh có cho anh nói câu nào đâu.
Mẹ còn không nghe lời của anh bằng em.
Nên chuyện này chịu thôi.
Em cứ dọn đến đây mà sống đi."
Thẩm Quân Kỳ ỉu xìu mà nói một cách đầy chán nản.
"Dọn đến đây sống ư? Anh đùa tôi à?"
Hàm Chi vừa nghe Thẩm Quân Kỳ nói đến việc bảo cô dọn đến đây sống thì lập tức nhảy dựng lên.
Cô quên luôn mất việc cổ chân mình đang bị đau, vì vậy mà một tiếng là đau đớn lập tức vang lên phía sau.
"Á."
"Sao vậy? Đau không?"
Thẩm Quân Kỳ thấy Hàm Chi bỗng dưng đứng dậy rồi lại đau đớn nhăn mặt mà ngã lại xuống ghế.
Anh lo lắng tiến đến hỏi thăm.
"Ai biểu em hấp tấp.
Chân đau còn đi đứng lung tung".
"Anh thử bị như vậy xem có đau không? Tại anh nói năng lung tung thì có.
Tại sao tôi phải về đây sống chung với anh chứ?" Hàm Chi vừa ôm cổ chân vừa đau đớn nói.
Khi nãy đứng dậy khiến cổ chân bị động, hiện tại đâu chết đi được.
"Mẹ anh đã quyết định việc em ở đây rồi.
Em có thể thay đổi được à?"
Thẩm Quân Kỳ vừa giúp cô xoa xoa chỗ bị đau rồi mở miệng nói.
"Nhưng hiện tại mẹ của anh có ở đây đâu?" Hàm Chi thụt chân lại, không cho Thẩm Quân Kỳ chạm vào mình, mở miệng phản đối.
"Em có ngây thơ quá không vậy?"
Thẩm Quân kỳ thấy Hàm Chi rụt chân về không cho anh xoa nữa thì nhíu mày nhìn cô, sau đó giơ tay lên búng vào trán của Hàm Chi.
"Này.
Nói chuyện thì nói chuyện, đừng có mà động tay động chân"
Hàm Chi bị cái búng trán của Thẩm Quân Kỳ làm cho khó chịu.
Cô đưa một tay lên che đi cái trán của mình rồi trừng mắt nhìn anh.
"Em nghĩ rằng mẹ anh không có ở đây thì em có thể cãi ý bà được sao? Ngây thơ quá rồi.
Dù mẹ anh không có ở đây nhưng vẫn còn rất nhiều người theo phe của mẹ anh đang làm trong căn nhà này"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!