"Tôi phải đi đây. Tôi cần đến bệnh viện đóng viện phí cho bố tôi. Anh có cần..."
Hàm Chi cúi người tìm điện thoại trong túi xách định trao đổi số điện thoại với anh để liên lạc.
"Không cần. Cô cứ đi đi. Khi nào hợp đồng xong tôi sẽ chủ động liên lạc với cô." Thẩm Quân Kỳ nhìn cô gái đang loay hoay, biết Hàm Chi đang muốn làm gì liền cất giọng cắt ngang cô.
Anh?
Đè nén sự nghi ngờ, Hàm Chi nắm chặt chiếc thẻ đen trong tay, nói tiếng chào người đàn ông xa lạ đã cứu giúp cô này.
Anh ta nói không cần thì không cần vậy.
Dù sao cũng không phải cô muốn quỵt nợ anh.
"Vậy tôi đi trước đây. Cảm ơn anh."
Hàm Chi nói rồi nhìn Thẩm Quân Kỳ khỏi mười giây, anh ta vẫn không nói gì thêm nữa.
Hàm Chi liền quay lưng bước vội như muốn chạy trốn ra khỏi căn phòng đã chứng kiến bước ngoặc cả đời cô trước ngày hôm nay chưa bao giờ nghĩ tới, để lại người đàn ông vẫn ung dung ngồi trên ghế chéo chân uống rượu, đôi mắt chất chứa suy tư khó hiểu.
Nhà trọ của Cố Hàm Chi.
Reng...
Reng...
Reng...
Hàm Chi không biết mình đã ngủ được bao lâu.
Tối hôm qua sau khi rời khỏi căn phòng đó cô lập tức đến bệnh viện làm thủ tục viện phí cho ba, bận rộn một phen tới gần năm giờ sáng cô mới trở về nhà, đặt người nằm xuống là rơi vào giấc ngủ luôn.
Đến khi điện thoại reo inh ỏi không có dấu hiệu dừng lại mới khiến cô miễn cưỡng thức dậy, giơ tay lục tìm điện thoại.
Alo.
Giọng nói khàn khàn vang lên khiến Hàm Chi lập tức cao mày.
Đây là giọng của cô? Cổ họng đau buốt.
"Có còn muốn tiếp tục công việc này không vậy Chi? Bây giờ là mấy giờ rồi?"
Giọng nói không mấy cảm tình của chị Oanh vang lên phía đầu bên kia điện thoại.
"Dạ, em xin lỗi. Em đến ngay đây ạ. Chị nói giúp mọi người chờ em một chút."
Điện thoại bị ngắt ngang khi cô chưa kịp nói hết câu.
Tiểu Chi nhìn thoáng qua màn hình điện thoại, tám giờ sáng, hôm nay cô còn có buổi làm thêm cho dự án chụp hình báo lúc tám giờ rưỡi, đáng ra cô phải có mặt tại địa điểm chụp lúc tám giờ để chuẩn bị.
Chết thật.
Cô lật đật chạy vào toilet đánh răng rửa mặt, chuẩn bị qua loa rồi xách túi ra khỏi nhà.
Cô năm nay hai mươi mốt tuổi, vẫn đang là sinh viên nhưng do dòng đời đưa đẩy nên hai năm nay cô bắt buộc phải tự lập hoàn toàn.
Từ năm mười chín tuổi trở về trước thì cô là cô công chúa được cả nhà nuông chiều, muốn gì được nấy, trong hai năm qua cô trở thành một con nhỏ chạy việc vặt không ai thèm ngó ngàng, phải tự lập, phải trưởng thành, tự kiếm sống kể từ lúc gia đình gặp biến cố.
Thật ra năm đó đã xảy ra chuyện gì cô cũng mơ hồ không biết rõ, tại thời điểm cô biết chuyện thì nhà họ Cố phá sản, mẹ mất, ba cô trở thành người thực vật, cô cũng như đã chết.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!