Chương 36: Ăn Sáng Với Mẹ Chồng 1

"Rốt cuộc thì ai mới là con ruột của mẹ vậy hả?"

Thẩm Quân Kỳ thầm tự hỏi trong lòng nhưng không dám nói ra miệng.

Anh sợ lại chọc phải chỗ nào khiến bà Thẩm càng trở nên tức giận với anh hơn.

"Dạ. Mẹ đi trước đi. Anh Kỳ sẽ dìu con vào sau ạ"

Hàm Chi mỉm cười nói với bà Thẩm, chỉ vào nơi cổ chân của mình.

"Chân con đang bị thương nên sẽ đi sau ạ".

"Ừ. Vậy mẹ đi vào trước chờ con nhé" Bà Thẩm nhìn bộ dáng của Hàm Chi thì gật đầu đáp ứng cô.

Sau đó quay sang Thẩm Quân Kỳ, giọng hằn học.

"Quân Kỳ. Mau đỡ Tiểu Chi vào ăn sáng"

Dạ thưa me.

Thẩm Quân Kỳ trưng ra bộ mặt sưng xỉa mà đáp lời mẹ mình, khiến cho bà Thẩm không hài lòng mà giơ tay lên đánh anh một cái.

"Lo mà chăm sóc Tiểu Chi cho cẩn thận, không thì con biết tay mẹ".

Bà Thẩm trừng mắt với Thẩm Quân Kỳ, buông lời đe dọa sau đó bước chân vào trong nhà bếp,

Thẩm Quân Kỳ chờ bà Thẩm đi khuất rồi thì liền bước đến ngồi cạnh Hàm Chi, khó hiểu mà hỏi:

"Rốt cuộc là em đã nói chuyện gì với mẹ anh vậy hả? Sao tự dưng anh lại bị mắng".

"Ơ hay. Tôi có nói gì đâu chứ?"

Hàm Chi nhún nhún vai, tỏ vẻ vô tội mà nói,

"Tôi chỉ nói sự thật thôi. Anh còn dám chất vấn tôi? Trước khi ra khỏi phòng anh nói gì hả? Cuối cùng anh để một mình tôi chịu trận trước mẹ anh?"

"Cái này sao anh biết trước được chứ? Em không thấy thái độ của mẹ đối với anh sao?"

Thẩm Quân Kỳ chán nản mà nói, tựa lưng hẳn vào thành ghế mà nhìn trần nhà.

Thẩm Quân Kỳ cảm thấy cảm thương thay cho hoàn cảnh của mình.

"Hiện giờ có khi bà còn chịu nghe lời em nói hơn là lời của anh"

"Cũng tại anh thôi. Anh đã gây ra chuyện gì hay ho để cho mẹ của anh không nhìn anh vừa mắt rồi." Hàm Chi bực mình mà nhìn Thẩm Quân Kỳ,

"Thôi kệ vậy. Tới đâu hay tới đó. Ít nhất thì hiện tại em cũng lấy được tình cảm của mẹ anh rồi. Coi như cũng là một chuyện tốt." Thẩm Quân Kỳ bỗng dưng vui vẻ trở lại.

Anh ngoái đầu nhìn cô cười rộ lên.

Hàm Chi nhìn thấy Thẩm Quân Kỳ cười với mình thì có hơi sửng sốt rồi lại thầm mắng trong lòng.

"Tốt cái đầu anh chứ tốt"

Hàm Chi cúi đầu xuống, tránh cho việc phải nhìn đối diện trực tiếp với nụ cười của Thẩm Quân Kỳ, không hiểu sao cô thấy hơi ngượng.

"Thôi được rồi. Đi ăn thôi. Không anh lại bị mẹ mắng nữa"

Thẩm Quân Kỳ thấy Hàm Chi không nói gì nữa thì cũng kết thúc cuộc nói chuyện của hai người ở đây.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!