"Mẹ. Mẹ đang nói gì vậy hả?"
Thẩm Quân Kỳ đang ngồi bên cạnh Hàm Chi, nghe lời mẹ nói về mình mà tức giận kháng nghị.
Anh làm gì tệ đến mức đó chứ?
"Con cứ im lặng ngồi đó cho mẹ".
Bà Thẩm trừng mắt nhìn con trai mình, sau đó lại tiếp tục quay về nhìn Hàm Chi một cách hiền từ.
"Cháu cứ yên tâm, có bác ở đây. Vì vậy nếu nó có ăn hiếp gì cháu cứ nói với bác, bác sẽ trị nó giúp cháu cho".
"Dạ. Cảm ơn bác. Anh Kỳ đối với cháu rất tốt ạ"
Hàm Chi thấy gương mặt của người đàn ông ngồi bên cạnh mình càng lúc càng trở nên đen thui.
Vì vậy cô đành mở miệng ra nói tốt giúp anh ta một câu.
Dù sao thì hai người hiện tại cũng là đang ngồi trên cùng một chiếc thuyền.
Anh ta là bị ném xuống nước thì cô ở trên thuyền cũng không được bình an cho lắm.
"Cháu cứ thương nó mà bệnh như vậy không tốt đâu. Đừng sợ. Nó có làm chuyện xấu thì cứ nói với bác. Biết không?" Bà Thẩm cười lớn, không thèm để ý đến gương mặt khó ưa của Thẩm Quân Kỳ mà tiếp tục nói xấu anh,
Thẩm Quân Kỳ ngồi một bên mà cạn lời.
Đây có phải là mẹ ruột của anh không vậy? Vì sao anh cứ cảm thấy trong tình cảnh hiện tại anh mới là người ra mắt mẹ của Hàm Chi.
Dạ
Cô nghe lời của bà Thẩm nói xong thì chỉ biết cười trừ cho qua chuyện.
Cô cảm thấy mẹ của Thẩm Quân Kỳ tốt với cô một cách kỳ lạ.
Lúc nhận lời Thẩm Quân Kỳ để làm vị hôn thê của anh, Hàm Chi biết ngày mình gặp ba mẹ của anh ta nhất định sẽ xảy ra, thế nhưng cô không ngờ lại gặp sớm đến bất ngờ như vậy.
Hơn nữa cảnh tượng bị bắt gặp lại càng đường đột hơn.
Hàm Chi từng hình dung về mẹ của Thẩm Quân Kỳ là một phu nhân quyền quý, chắc sẽ rất khắt khe, khó chịu với cô.
Thế nhưng không ngờ đến khi gặp mặt thì lại là một người khác hoàn toàn với suy nghĩ của cô như vậy.
Hàm Chi nhịn không được mà thầm nghĩ, có khi nào Thẩm Quân Kỳ không phải con ruột của bà Thẩm không nhỉ?
Bà Thẩm thấy Hàm Chi khiêm tốn, hiền lành như vậy thì càng hài lòng hơn nữa.
Nụ cười trên miệng vẫn càng ngày càng lớn hơn không dừng lại được.
Xem ra ước mơ sớm có cháu bồng của bà sắp thành hiện thực rồi.
Bà phải mau chóng đẩy nhanh tiến độ của hai đứa mới được.
À. Quân Kỳ. Bà Thẩm ngắm nhìn Hàm Chi một lúc, sau đó bỗng dưng gọi đến Thẩm Quân Kỳ,
"Giờ mẹ mới nhớ ra là con còn ngồi ở đây sao? Con tưởng mẹ quên mất con luôn rồi chứ?"
Thẩm Quân Kỳ nghe bà Thẩm gọi đến mình thì liền nói.
"Cái thằng nhóc này. Tính tình càng ngày càng khó coi rồi. Con không thể nào nói chuyện đàng hoàng với mẹ được hả?" Bà Thẩm nhìn Thẩm Quân Kỳ mà mắng, nụ cười hiền hòa dành cho Hàm Chi hoàn toàn tắt hẳn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!