Chương 30: Mẹ Của Thẩm Quân Kỳ 2

Thẩm Quân Kỳ nghe câu cuối của mẹ anh thì mặt mũi càng trở nên đen thui hơn.

Hàm Chi bị Thẩm Quân Kỳ đè đầu vào trong chăn kín mít mà ngợp thở, cô đánh mạnh vào cái tay đang giữ chặt trên đầu mình.

"Thẩm Quân Kỳ, buông ra"

Hàm Chi cố gắng hết sức mà hét lớn lên, dưỡng khí ở trong chăn không đủ khiến cho cô bắt đầu cảm thấy choáng.

Thẩm Quân Kỳ nghe tiếng la của Hàm Chi cũng như bị cô đánh mà giật mình, vội vàng thu tay lại.

Hàm Chi lập tức chui đầu ra khỏi chăn, thở hổn hển.

"Thẩm Quân Kỳ, anh định giết chết tôi hả?" Hàm Chi tức giận nói trong tiếng thở gấp.

"Xin lỗi. Khi nãy gấp quá"

Thẩm Quân Kỳ thở dài, xin lỗi Hàm Chi.

Khi nãy mẹ anh vào đột ngột quá khiến anh cũng không thể suy nghĩ được nhiều.

Anh đứng dậy, định vào phòng tắm thay đồ.

Thế nhưng Thẩm Quân Kỳ quên mất rằng hôm qua sau khi tắm xong anh chỉ mặc một chiếc quần boxer rồi quấn khăn tắm ra nằm ngủ.

Ngủ một đêm kèm sáng nay náo loạn như vậy khiến cho khăn tắm bị rơi ra từ lúc nào.

Thẩm Quân Kỳ đứng dậy thì Hàm Chi lập tức hét lớn lên, nhanh chóng dùng tay che mắt của mình lại.

"Á. Thẩm Quân Kỳ. Anh là đồ biến thái"

Hàm Chi đỏ mặt, cô vừa nhìn thấy cái chết tiệt gì vậy chứ.

Cái người đàn ông không biết xấu hổ này tại sao tại có thể ăn mặc kiểu này mà đi đi lại lại trước mặt cô ?

Thẩm Quân Kỳ vội vàng lấy khăn tắm mà quấn người mình lại mặt anh cũng có chút hơi đỏ vì ngượng.

"Em la hét cái gì chứ? Ở đây là phòng ngủ của anh thì anh ăn mặc như vậy có gì sai?"

Thẩm Quân Kỳ cảm thấy bản thân mình thật oan ức.

Đã ngủ không đủ giấc rồi còn bị hết mẹ mình tới Hàm Chi mắng.

Anh thật là số khổ mà.

Phòng ngủ của anh?

Hàm Chi nghe tới đây thì bắt đầu mới nhớ lại tình cảnh của bản thân.

Cô vội vàng hỏi Thẩm Quân Kỳ.

"Tại sao tôi lại ở đây?"

Đây là câu hỏi mà Hàm Chi muốn hỏi nhất từ lúc mới thức dậy đến giờ nhưng vì người phụ nữ lớn tuổi khi nãy xông vào mà cô quên mất.

"Anh chở em về tới nhà trọ của em thì em ngủ mất tiêu. Anh kêu em mãi không dậy nên đành phải chở em về đây thôi. Chứ không lẽ để em ngủ ngoài đường à?" Thẩm Quân Kỳ hằn học trả lời Hàm Chi.

"Anh gọi mà tôi không dậy á?"

Cô nghi ngờ mà hỏi lại, vì sao trong ký ức của cô không hề có ấn tượng chút nào về việc này nhỉ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!