"Em xin lỗi.
Em đến muộn"
Giọng nói Tiểu Chi cất lên từ phía cửa vào.
"Sao hôm nay nhà hàng vắng khách vậy?"
"Là anh đã bao trọn đấy"
Thẩm Quân Kỳ đứng dậy, cầm bó hoa tặng cho Tiểu Chi rồi nhẹ nhàng kéo ghế cho cô ngồi xuống.
"Chỉ là xin lỗi thôi anh có cần khoa trương thế không?"
"Ai nói chỉ là xin lỗi thôi chứ."
Nói rồi anh quỳ xuống trước mặt Tiểu Chi, bản nhạc du dương cất lên, anh lấy ra từ túi một chiếc hộp rồi từ từ mở nó ra:
"Tiểu Chi.
Đồng ý bên anh trọn đời nhé".
Tiểu Chi nét mặt đầy bất ngờ, cô đưa tay che đi những giọt nước mắt đang lăn dài và gật đầu đồng ý.
Thẩm Quân Kỳ lấy chiếc nhẫn ra đeo nó vào cho cô.
"Vậy là em đã thành của anh rồi nhé.
Đừng hòng chạy trốn nữa."
Thẩm Quân Kỳ ôm cô vào lòng.
Pháo hoa trên bầu trời tuyệt đẹp hiện lên qua cửa kính.
Cả hai đã tận hưởng một đêm tuyệt vời.
Sáng hôm sau, khi cả hai đang ăn sáng, Tiểu Chi nhận được điện thoại từ Vũ Luân, cô e dè:
"Là Vũ Luân."
"Em cứ nghe đi.
Xem anh ta nói chuyện gì, lỡ đâu là chuyện của ba em."
Tiểu Chi nhắc máy nghe, đầu dây bên kia vang lên.
"Gặp anh một chút được không? Anh có chuyện muốn nói với em."
Vì Tiểu Chi bật loa ngoài nên Thẩm Quân Kỳ đã sớm nghe được.
Tiểu Chi nhìn anh thăm dò, anh khẽ gật đầu.
"Được rồi.
Cho em địa chỉ đi, em sẽ qua"
Nói rồi cô sửa soạn qua chỗ hẹn với Vũ Luân.
Trong quán cafe, Vũ Luân trầm lặng khác hoàn toàn so với vẻ linh hoạt thường ngày, vừa thấy Tiểu Chi đến anh ta đứng dậy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!