Chương 115: Ra Oai2

Thẩm Quân Kỳ được một phen hoảng hồn.

Khi đến đây anh còn tưởng bở sẽ được.

Mặt anh xịu xuống, tiếc nuối tạm biệt Tiểu Chi rồi vào ngủ cùng bố vợ tương lai.

Sáng hôm sau, Thẩm Quân Kỳ đang ngủ say đã bị tiếng gọi của ông làm cho tỉnh giấc:

"Này. Dậy đi. Gà đã gáy rồi đấy. Thanh niên khỏe mạnh gì mà nằm ườn ra đấy. Mau dậy cùng tôi làm việc."

Thẩm Quân Kỳ mơ màng tỉnh dậy, vớ tay cầm lấy chiếc điện thoại xem thử.

Trời, mới có hơn 4h sáng...! Bình thường 7h anh mới tỉnh dậy.

Dù muốn ngủ tiếp nhưng anh không dám cãi lệnh ông, lập tức dậy.

Anh thầm nghĩ:

"Chỉ cần cố gắng một chút nữa thôi, Tiểu Chi sắp được về cùng mình rồi"

Thẩm Quân Kỳ và ông ra tới cổng đã thấy Vũ Luân đứng đợi sẵn ở đấy.

Vũ Luân lên tiếng lấy lòng:

"Bác Cố, bác đưa cháu cầm giúp cho ạ."

Cả ba người lên đường ra đồng làm việc, cả đời Thẩm Quân Kỳ đây là lần đầu tiên anh ta phải cầm quốc trên tay.

Ngày thường anh ta chỉ cần cầm bút kí vài bản hợp đồng đã kiếm ra được bộn tiền rồi.

"Nhanh nhanh cái chân lên. Đàn ông gì mà chậm chạp thế."

Tiếng giục của ông cắt ngang dòng suy nghĩ, Thẩm Quân Kỳ sải bước nhanh hơn.

Ra đến đồng, ông giao cho Vũ Luân và anh mỗi người một công việc.

Thế nhưng Vũ Luân nào chịu an phận, vừa làm xong việc của mình liền sang gây chiến tranh làm nốt việc của Thẩm Quân Kỳ làm anh phát điên, nghiến răng de dọa:

"Hãy tự làm tốt phần việc của mình đi. Tôi không cần anh can thiệp vào việc tôi đang làm".

"Tôi chỉ đang cho anh thấy rằng tôi làm việc này hoàn hảo hơn anh mà thôi. Tôi rõ ràng phù hợp với Tiểu Chi và gia đình cô ấy hơn anh"

Vừa nói Vũ Luân vừa chỉ tay ấn vào ngực Thẩm Quân Kỳ tỏ vẻ đắc chí giễu cợt.

Nhưng lời anh ta nói quả thật không sai, công việc nhà nông này vốn hoàn toàn không phải việc anh có thể làm tốt hơn anh ta.

"Là anh đang thấy sợ à? Nhưng điều anh sợ là đúng rồi đấy. Tiểu Chi sắp trở về bên tôi rồi. Anh liệu hồn mà tránh xa cô ấy ra, tôi có một vài người bạn làm xã hội đen đấy"

"Tôi sợ quá cơ. Anh đang đe dọa tôi đấy à? Để tôi xem anh làm gì được ở vùng này. Ở đây là địa bàn của tôi."

Anh...

Định tiếp tục đấu khẩu thì ông quay lại nhìn hai người, hằn giọng.

"Làm tiếp không? Hay ta cho cả hai xuống sông bây giờ."

Cuộc đấu khẩu ngừng lại.

Tới gần trưa, công việc đã xong, mặt trời cũng đã lên cao, cả ba người cùng nhau ra về.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!