"Quân Kỳ. Con đứng lại đó. Đứng lại."
Bà Thẩm vừa nhìn thấy Quân Kỳ bước vào nhà liền gọi lớn tên anh.
Bà đã ngồi đây chờ đứa con trai này lâu lắm rồi.
"Con đi đâu giờ này mới về? Lớn đến chừng này rồi mà vẫn không chịu lo yên bề gia thất gì đi? Con nhìn xem thử những đứa cùng trang lứa như con người ta có vợ có con, cho mẹ có cháu bồng rồi.
Còn con thì sao?
Suốt ngày ăn chơi lêu lỏng, gái gú không đàng hoàng.
Rồi chừng nào con mới dẫn một cô gái về đây cho mẹ xem mắt hả?Mẹ à.
"Thẩm Quân Kỳ nghe mẹ mình ca bài ca mua thuở thì cảm thấy rất đau đầu."Con mới có hai mươi chín tuổi thôi, có cần phải lập gia đình sớm thế không cơ chứ?Anh còn dám mở mồm ra nói mình hai mươi chín tuổi?
"Bà Thẩm nghe con trai viện lý do tuổi tác thì càng trở nên tức giận hơn."Hai mươi chín có nghĩa là năm sau anh tròn ba mươi tuổi đó.
Ba mươi tuổi rồi đó có biết không hả? Ba mươi tuổi là già khú đế rồi, thử hỏi còn cô gái tốt nào thèm ngó đến anh không? Anh còn không mau cưới ngay cho tôi.
Không ổn.
Không ổn rồi.
Tôi phải gọi điện đặt lịch hẹn xem mặt cho anh gấp thôi."
Bà Thẩm vừa nói vừa lôi chiếc điện thoại từ trong túi ra, mở danh bạ tìm kiếm những người bạn hay nói chuyện của bà.
Bà muốn kiếm một người có mối quan hệ tốt để giới thiệu cho con trai bà xem mắt.
Thẩm Quân Kỳ nhìn mẹ mình trở nên như vậy gương mặt liền đen thui.
Gì chứ? Đùa anh à? Ba mươi tuổi mà là già khú đế? Anh thật sự không hiểu nổi mẹ anh vì sao lại làm quá vấn đề lên như vậy.
Thẩm Quân Kỳ khẽ liếc mắt nhìn về người đàn ông trung niên bên cạnh.
Bố của anh.
Ông Thẩm thấy ánh mắt cầu cứu của con trai nhìn đến thì khẽ đặt tờ báo trong tay xuống.
"Anh nhìn tôi làm gì? Nhìn rồi thì tôi cũng không thể giúp gì được cho anh đâu."
Ông Thẩm nhìn về Thẩm Quân Kỳ mà nói, trong nhà này thì lời nói của bà Thẩm luôn luôn đúng.
Ông sẽ không dại gì mà nói trái ý vợ mình.
"Anh cũng nên nghe lời mẹ của anh đi. Đừng có mãi long nhong ngoài đường như vậy. Kiếm một cô vợ về để chăm sóc yêu thương đi có phải là tốt hơn không?"
Ông Thẩm vừa nói vừa khẽ bóp vai cho bà Thẩm, ra vẻ nịnh nọt.
Bà Thẩm thấy vậy thì rất hài lòng.
"Đấy. Con thấy chưa. Bố con còn nói con nên cưới vợ nữa. Đừng có mà nói mẹ lo xa. Ngày mai con nhất định phải đi xe mắt một cô gái tốt cho mẹ. Không thì mẹ sẽ nói bố con tịch thu hết tất cả những tài sản mà con đang có đó."
Cái gì?
Thẩm Quân Kỳ nghe mẹ anh nói mà hét lớn lên, anh có nghe lầm không đây?
"Mẹ thật sự muốn ép con cưới vợ đến như vậy sao?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!